lẽ bệ hạ chưa bao giờ ở trong lòng của người?” Vô Tình nhíu mày hỏi.
"A tình..."
“Nương nương, A Tình đã từng nói qua, mặc kệ ngươi quyết định như
thế nào A Tình cũng sẽ đi theo người. A Tình không biết người quyết định
như vậy là đúng hay sai nhưng A Tình biết nếu để bệ hạ biết được người
chỉ là lợi dụng hắn chắc chắn sẽ rất khó chịu!” nói rồi lo lắng nhìn nàng.
Miên Miên nghe vậy chỉ bất đắc dĩ nói: “Đúng, lúc này là ta đang lợi
dụng hắn để đối phó với Ngải Vân, lợi dụng hắn để có được vật mà ta
muốn, ta càng muốn lợi dụng hắn để có thể trở về nhà…”, Miên Miên nhìn
Vô Tình bên cạnh nói tiếp, “A Tình, người có nhớ mùa đông ba năm trước
không?”
“Nương nương, ý người là cái ngày rất lạnh đó sao? A Tình chỉ nhớ là ba
năm trước có một đợt bão tuyết rất lớn, tuyết đóng cao hơn cả đầu gối
khiến dân chúng chết cóng khắp nơi!”
“Vào một ngày mùa đông của ba năm trước, Tử Tử khóc lớn đòi ăn bánh
gạo nếp, ta liền để cho ngươi ở lại trông hắn mà đi ra ngoài mua ít vật
dụng, dù ngươi không đồng ý nhưng ta vẫn nhất quyết đi…chỉ là không
nghĩ tới trên đường lại gặp một lão nhân bị vùi trong tuyết, có lẽ là do nghĩ
tới gia gia cũng nãi nãi của mình mà ta bất chấp thời tiết mang hắn đến
khách điếm trong thành, lại cho hắn ăn uống, để lại cho hắn một ít bạc
phòng thân, tuy ta không nói gì cũng không hỏi nhiều chuyện, nhưng là ta
không ngờ lão nhân ấy lại có thể thay đổi suy nghĩ của ta.”
Miên Miên trầm tư rồi nói tiếp: “Lão nhân đó sau khi tỉnh lại, ta cười
cười dặn dò hắn vài câu liền muốn rời đi, thật không nghĩ đến hắn đột nhiên
lại hỏi ta ‘Khách từ trên trời đến, còn muốn trở về ư?’. Ngươi biết không?
Lúc ấy ta ngây người nhìn lão, ngươi không biết những lời hắn nói có ý
nghĩa gì với ta đâu, hắn nói cho ta biết rằng ta vẫn có cơ hội trở về, chỉ cần