“Ngươi đã lên kế hoạch soán vị này bao lâu rồi?” Dạ Mị lau máu trên
khóe môi lạnh lùng hỏi.
“Ta sống bao lâu thì chuẩn bị bấy lâu!” Dạ Phong lạnh lùng nhìn Dạ Mị
đáp.
Dạ Mị nghe vậy không khỏi nở nụ cười cay đắng hỏi: “Tại sao ngươi
phải làm như vậy?”
“Bởi vì ta muốn ngươi phải chết, ta muốn nhìn ngươi thống khổ, chỉ cần
ngươi thống khổ thì ta cảm thấy rất vui vẻ!” Dạ Phong như cũ không biểu
cảm nói.
“Ta đã làm gì để ngươi hận ta đến độ muốn dồn ta tới chỗ chết như vậy?”
Dạ Mị dù chết cũng muốn biết nguyên nhân đã khiến đệ đệ duy nhất của
hắn không màng tình thân, không màng cấm kỵ dày công tạo ra linh xà khế
ước để giết hắn như vậy.
“Ngươi sinh ra chính là điều đáng hận nhất! Tất cả những việc ngươi
làm, người khác vì ngươi làm đều khiến ta thống hận!”
Dạ Mị mỉa mai cười lớn. Hắn còn có thể nói gì đây, Dạ Phong trước mặt
hắn không còn là đệ đệ Dạ Phong hắn che chở năm nào nữa rồi, Dạ Phong
khát máu lúc này hoàn toàn xa lạ. Dạ Mị quay lại nhìn Tử Tinh cung một
màu đỏ tươi rồi lại nhìn về Dạ Phong nói: “Đã khiến ngươi thống hận như
vậy, đến đây, giết ta đi, giết ta rồi thì ngươi chính là Xà vương!”
“Nếu ngươi chịu giao linh châu ra thì có lẽ ta có thể cho ngươi một con
đường sống!” Dạ Phong cúi đầu vuốt vuốt những móng tay sắc nhọn của
mình lạnh nhạt nói.
“Ta đã nói linh châu sớm đã bị ta làm mất rồi, hiện tại, chỉ có duy nhất
một mạng này, nếu ngươi muốn thì cứ đến lấy!” Dạ Mị nói rồi nở nụ cười