“Chủ tử, bụi cỏ lau bên kia dường như không bình thường!” thị vệ
trưởng cẩn trọng nhìn bụi cỏ phía xa nói.
Ngải Vân nghe vậy nhìn hắn cười lạnh, “Ngươi chẳng lẽ không phát hiện
ở chỗ này có một mùi rất đặc trưng sao? Ngươi nhìn xem, bên này có rất
nhiều kiến nhưng là bên kia lại vô cùng sạch sẽ, ta nghĩ những quái vật
trong rừng này không thích mùi này thì phải, đã vậy thì chúng ta nên đi bên
mé rừng này có lẽ sẽ an toàn hơn.” Ngải Vân phân tích nói.
Đoàn người nghe Ngải Vân nói vậy thở phào nhẹ nhõm, xem ra nàng ta
thật sự là có năng lực a!
“Được rồi, các người đi theo ta!” Ngải Vân nói rồi dẫn mấy thị vệ cùng
Linh Chi đi vào vùng cây ngải cứu.
Lúc này ở sâu trong vùng ngải cứu, Vô Tình thống khổ nắm chặt vết
thương nơi chân, vết thương vẫn còn chưa khỏi nhưng là nàng thật sự lo
lắng cho Miên Miên, nàng không thể đợi được nữa, cho dù sau này có tàn
phế nàng cũng muốn đi tìm Miên Miên.
Vô Tình gắt gao cắn môi dưới kìm chế cơn đau đưa tay kiểm tra vết
thương ở chân, trán nàng đã sớm ướt đẫm mồ hôi, xem ra vết thương đã
khá hơn rồi nhưng là vì lúc trước nàng không có bôi dượt liệu tốt nên vẫn
còn rất đau đớn. Vô Tình cắn răng chậm rãi đứng dậy.
“Chúng ta phải đi tìm nương nương!” Vô Tình nhỏ giọng nói rồi lấy áo
ngoài làm thành một tay nải cẩn thận bỏ hai trứng rắn vào rồi cố định trên
lưng, đưa tay tìm kiếm trên mặt đất một nhánh cây có thể làm gậy rồi quay
người rời đi.
“Có tiếng động!” Thị vệ trưởng đột ngột nói rồi tập trung dò xét xung
quanh một lượt.