“Thực xin lỗi.” Đột nhiên Miên Miên nói xin lỗi.
Đột nhiên xin lỗi như vậy thật khiến Dạ Mị ngây ra một lúc, hắn nhìn về
phía nàng đang như người vô tội hỏi: “Vì sao xin lỗi?”
“Bởi vì chọc ngươi tức giận…” Miên Miên yếu ớt nói, giương mắt nhìn
hắn tiếp tục nói: “Ta biết rõ mình ngốc không biết vì sao chọc ngươi giận,
nhưng mà các cô cô nói bất kể là làm tú nữ hay cung nữ đều phải biết thân
biết phận không thể chọc giận người khác, ta vô tình chọc giận ngươi cho
nên sai rồi.” Trong trí nhớ của nàng, rắn tựa hồ là một động vật máu lạnh
lại thù dai, bởi vì cuộc chiến mãng xà, cuộc chiến người xà cũng nói rõ
điểm này, bởi vậy, nàng cũng đã nói với mình thà đắc tội với người cũng
không thể đắc tội với rắn, hơn nữa xin lỗi cũng sẽ không thiếu miếng thịt
nào!
Nghe vậy, Dạ Mị liền biết rõ nàng đích thị là phạm vào cái sai gì mà bị
phạt đến lãnh cung, chỉ là, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một tú nữ bị biếm
thành cung nữ còn có thể vui vẻ như thế, huống chi đây là lãnh cung, mà
nàng tựa hồ rất thích ở đây hưởng thụ, cung nữ ngốc này đến tột cùng có
câu chuyện như thế nào mới có thể bình tĩnh như thế?
“Công công…” Miên Miên thấy hắn bắt đầu ngẩn người không khỏi lần
nữa dịu dàng gọi một tiếng.
“Ta ở cách đây không xa,” Dạ Mị lạnh nhạt nói, bởi vì hắn thật sự không
muốn rối rắm với vấn đề này nữa.
Nghe vậy, Nguyễn Miên Miên kinh ngạc nhìn hắn hỏi: “Thật vậy chăng,
ngươi thật sự ở gần nơi này sao?”
Dạ Mị nhìn nàng kinh ngạc như thế mà ánh mắt lại kinh hỉ, lông mày hắn
bất giác biến thành một đường sâu, vì sao những lời này nghe tựa hồ có loại
cảm giác xấu a!