ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 240

phục cho anh thì những thứ đồ mà anh mặc về tối qua chẳng khác nào tát
vào bộ mặt vẻ vang nửa đời của cô ta.

Quần áo của thiếu gia còn chưa cắt hết chỉ thừa sao?

Kiểu dáng là thứ để trưng bày sao? Đồ sản xuất5hàng loạt cũng không

thể qua loa quýt luýt như vậy chứ? Lại còn dám mặc trên người thiếu gia!
Tưởng cô bị mù chắc! Thật tình là...! Nhưng đối với một đại quản gia đạt
tiêu chuẩn thì biểu tình của dì Cao không thay đổi, có điều chức trách của
dì là đổi đồ không hợp đi.

Hà Mộc An đang suy tư công chuyện, ăn qua loa vài miếng. Khi anh

đang chuẩn bị đứng lên quay lại trường học thì bỗng ánh mắt anh dừng lại
ở đĩa hoa quả trên bàn, rồi quỷ thần sai khiến gì khiến anh dừng lại, nghĩ
ngợi một lát rồi bỏ tám trái táo trên đĩa vào túi, lên xe.

Dì Mục, người phụ trách tất cả đồ ăn thức uống của Hà Mộc An, tức

tổng quản ngự thiện phòng đi ra nhìn đĩa hoa quả trống trơn trên bàn, giật
mình như nhìn thấy ma, sững sờ hồi lâu rồi vội vàng gọi với Tiểu Lý lúc ấy
đang thu dọn bàn ăn lại: “Táo đâu rồi?”

“Thiếu gia đem đi rồi.” Cái gì: “Ổi! Mau đi gọi lão Tiền ở nhà kho lại

đây!”

Lão Tiền đến rất nhanh, hơn bốn mươi tuổi đầu, dáng vẻ sáng láng, ăn

mặc sang trọng cùng một đẳng cấp với những thứ đồ trên người dì Cao:
“Sao vậy, gọi gì mà gấp thế, thiếu gì à? Đưa đơn qua là được rồi, còn phải
gọi đích thân tôi, hay là có đồng ý đi với tôi...”

“Đừng luyên thuyên nữa, táo chuẩn bị cho bữa sáng hôm nay có còn

không?”

“Còn, hai thùng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.