dùng xong rồi lại bao bọc bảo quản kỹ lưỡng, mau chóng đưa cho vệ sĩ
đem về.
Thế mà giờ đây hộp ngọc hiếm hoi có hả viên kim cương hồng hai
cara này lại tùy tiện bày bừa ra trước mặt cô.
Nếu như với chuỗi ngọc Đông Châu kia cô còn có thể kiềm chế được
sự khao khát bản năng của con gái với6những thứ đồ trang sức, thì viên
kim cương màu hồng hai cara này, như một ả yêu tinh mời gọi, toát lên ánh
hào quang, địa vị, sự cao ngạo, và cả nỗi cô đơn không có gì sánh nổi của
nó.
Ánh mắt Vương Niệm Tư dừng lại rất lâu trên tay Thẩm Tuyết. Trong
vô thức cô chỉ muốn đưa tay ra giật nó về cho riêng mình, nhưng nền tảng
giáo dục tốt đã ngăn cô khởi hành động bất lịch sự ấy.
“Niệm Tư?” Vương Niệm Tư bỗng nhiên hạ giọng: “Có lẽ... là tớ nhìn
nhầm rồi.” “Thấy chưa, tớ đã bảo cậu nhìn nhầm rồi!” Thẩm Tuyết thở
phào nhẹ nhõm: “Giật cả mình, tớ cứ tưởng cô ta là hổ đội lốt mèo, nhưng
mà có thể3làm ra vẻ giống đến như thế cũng hiếm thấy khó tin! Haha!” Nói
rồi cô tiện tay vứt chiếc kẹp tóc trên tay xuống. Chiếc kẹp tóc gắn kim
cương hồng hạ cánh ngay ngắn trên bàn. Cô ta đã không nhận ra rằng bên
cạnh quả bông hồ ly còn có một quả bông nhỏ khác, quả cầu nhỏ đẩy quả
bông hồ li lăn lông lốc bên rìa bàn. Tôm! Quả cầu bông rơi đúng vào cốc cà
phê mà Thẩm Tuyết đang để trên ghế của Hạ Diệu Diệu, tỏa ra mùi cà phê
nồng nặc.
“Ổi! Cà phê của tớ!”
Vương Niệm Tư giật mình bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man,
hành động theo bản năng, cô vớt quả bông hồ ly lên, vội vàng đêm vào
nhà5vệ sinh rửa! Tiếc quá! Xót quá!