ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 326

xuống đi.”

Ông Hạ nhìn qua, nghi hoặc nhìn con gái và người vừa đến,

anh8chàng này trông có vẻ... “Diệu Diệu, ai vậy con?” “Bạn học của con.”
Hà An nghe thấy, lập tức thu hồi lại ánh mắt lạnh lùng trên người Du Văn
Bác, nhanh chóng thay bằng vẻ mặt cũng được coi là ôn hòa gật đầu chào
Ông Hạ, nhưng Hà An dù có cổ ôn hòa thể nào thì cũng chỉ có mức độ mà
thôi. Ông Hạ nhìn anh một cái, không mặn không nhạt nói: “Bạn học à.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Chỉ là bạn học mà thôi, Hạ Diệu Diệu mừng rỡ

bỏ cờ lê trong tay xuống kéo anh ra chỗ bóng râm dưới tán cây: “Anh có
nóng không? Đi ra chỗ bóng râm kia ngồi đi.” Sau khi đẩy anh đi được một
đoạn xa mới đau lòng nói: “Anh xem, ra bao nhiêu mồ hôi đây này, nóng
lắm hả, anh6có khát không? Em đi mua chai nước lạnh cho anh nhé?” Hai
đồng đó:“ Nhưng mà sao anh lại đến đây? Còn tìm được cả chỗ này, sao
anh biết nhà em ở đây? Có phải anh hỏi thăm ai không?” Nhớ em rồi phải
không?

“Quá kỳ diệu, lại được nhìn thấy anh, vui quá đi mất.” Câu cuối cùng

cô nói rất nhỏ, còn quay lưng lại với ông Hạ chớp chớp mắt nhìn Hà An.
Hà An lạnh lùng nhìn cô, không phối hợp. Vừa rồi lúc anh ngồi trên xe
nhìn cảm thấy Hạ Diệu Diệu chẳng hề nhớ anh chút nào. Bây giờ dùng vài
lời ngon ngọt dỗ dành anh, anh dễ dụ dỗ vậy à.

Hà An trừng mắt với cô một cái, không muốn nhìn khuôn mặt đầy sự

giả dối nịnh bợ kia. Hạ Diệu Diệu có chút mờ mịt,3xảy ra chuyện gì rồi?
Cô đen mặt, ai đắc tội với anh, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cười hì hì
đầy sự vui vẻ, nhỏ giọng nói: “Anh ghen à?” Hạ Diệu Diệu xoa xoa mũi,
trộm véo cánh tay của anh một cái: “Cái đồ hay dỗi, biết thừa người em
thích chỉ có mình anh thôi.” Hà An nghiêm mặt, quyết không thả lỏng cơ
mặt ra cười với cô lấy một cái. “Anh ghen thật à? Em với cậu ấy chỉ là
hàng xóm mà thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.