ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 370

“Anh nói...”

“Anh nói đi!” Hạ Diệu Diệu vui vẻ và qua khiến anh ngã xuống, đè

trên người anh khiến anh cảm thấy ngứa ngứa: “Có nói không, nói không,
không cho em trở về, tức là anh muốn độc chiếm phòng này à...” Giây tiếp
theo, Hạ Diệu Diệu bị anh đè ngược lại, cảm thấy ngứa mà la lên, đột nhiên
nghĩ5đến phòng bên cạnh có người ở, vội vàng che miệng lại: “Đừng ồn,
đừng ồn, em nhận thua rồi, đừng làm ồn...” Năm phút sau, Hạ Diệu Diệu hì
hục thở dốc: “Đừng...” “...Anh lại cắn làm em đau rồi...đã nói rất nhiều lần
là không được cắn em...” Hà An chỉ muốn nuốt sống cổ, nếu cô còn van xin
kiểu đáng thương thế này thì sẽ bị cắn mạnh hơn.

“Üm...”

Mây bay nhẹ nhàng, lá rơi âm thầm, dưới những tán cây ngô đồng um

tùm xanh tốt trên đại lộ ngô đồng của trường Đại học Thu Môn nổi tiếng,
những chiếc lá xơ xác rơi, gió lạnh thổi qua, khiến không gian càng trở nên
tiêu điều. Đang là lúc giao mùa, từng thấy nhiều lần nên quen thuộc, người
đi trên đường bắt đầu liên tưởng đến khung cảnh lá rơi đầy đường vào mùa
thu. Các bạn sinh viên ở độ tuổi này không biết thế nào là bị thương, cũng
không hiểu thể nào là tiêu điểu. Mỗi khung cảnh đối với bọn họ đều có
nghĩa là sự khởi đầu mới, hành trình mới.

Đại hội khen thưởng sinh viên ưu tú của trường Đại học Thu Môn diễn

ra theo đúng lịch, cuối cùng cũng đã mang đến một sự đả kích trầm trọng
cho các bạn sinh viên từ trước giờ vốn không lo không nghĩ.

Những bạn học hành bình thường thì ngáp một cái mắng trường học

phân biệt đối xử. Những bạn học tệ hơn thì cảm thấy phát thưởng cho một
đám mọt sách thì có gì đáng phải làm ầm ĩ cho mọi người biết, đến cả học
sinh tiểu học cũng không bằng. Các bé tiểu học bây giờ đều không cần
dùng đến phần thưởng để khích lệ sự tích cực, huống hồ gì bọn họ là những
trụ cột tương lai của đất nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.