ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 469

hai... Nếu anh không tránh ra, để xem tôi có mặc kệ...” Anh...

Thật ra Hạ Diệu Diệu rất tự tin Hà An sẽ không chia tay cô, sự tự tin

này đôi khi cô cũng không biết từ đâu mà có được, nhưng cô cũng không
định để việc mình tức giận vô cớ mà gây nên chuyện không thể giải quyết,
nên phải liều mạng tìm một cái cớ có vẻ rất hợp lý để mình thoát khỏi đây,
kiên quyết không thể để Hà An biết được là tối qua cô giận cá chém thớt.
Hà An tránh ra một khoảng đủ một người qua.

Hạ Diệu Diệu bước đi.

Hà An quay người đi theo.

Vương Phong Long nhìn cảnh đó, ánh mắt chăm chăm dính vào bóng

lưng hiên ngang của boss cho tới khi khuất tầm mắt. M* kiếp, anh muốn
đập đầu vào tường quá, Boss Hà, anh chắc chắn mình là ánh sáng trên núi
cao, là một vị chí tôn vương giả đi qua mọi cửa ải, chứ không phải con cún
nhà nào nuôi chứ?

Không thể phủ nhận là cảnh tượng vừa rồi đã để lại một bóng đen rất

lớn trong mắt Vương Phong Long, tới mức nhiều năm sau, khi gặp lại Hạ
Diệu Diệu, anh vẫn có phản ứng kính sợ vô thức, tới mức không dám nhắc
với Hà An rằng mình gặp bạn gái cũ của ông chủ ở một công ty nào đó.

Hà An chậm rãi đi theo phía sau. Khổng Đồng Đồng đi bên cạnh Hạ

Diệu Diệu có chút căng thẳng: “Anh ấy vẫn còn theo kìa. Cậu giận vậy là
đủ rồi, anh ta cũng xin lỗi rồi.” Hạ Diệu Diệu khoác tay Khổng Đồng
Đồng: “Cậu cứ đi đi mặc kệ anh ta.” Chưa biết chừng anh còn muốn thuyết
phục mình là anh chẳng sai cái gì hết, chứ không có khả năng anh xin lỗi,
cô dám dùng cái đầu này đặt cược. Đúng là Hà An không nghĩ mình có gì
sai, thậm chí anh còn nhớ lần trước cô có nói đừng để cô tức giận quá mười
phút, nhưng anh đã kiên nhẫn đợi ở phòng khách hai mươi phút, vậy mà cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.