ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 620

“Không phải đường cao tốc, chiếc đinh dài thế này không đe dọa được

xe ô tô, đâm vào chỉ giảm tốc độ mà thôi.”

“Thể cũng rất nguy hiểm.”

Du Văn Bác cười: “Nguy hiểm thể, vậy chị Hạ đây có cần làm người

tốt, giúp đỡ họ nhặt những chiếc đinh còn lại vào không?”

“Hehe.” Hạ Diệu Diệu lắc đầu lia lịa: “Tôi sẽ túc trực ở đây, chăm chỉ

giúp bọn họ nhổ đinh bánh xe.”

“Vậy vất vả cho chị Hạ quá.” “Không khách khí, không khách khí,

tiện tay mà thôi.” “Hai đứa đừng liến thoắng nữa, mau dọn dọn dẹp đi,
không có cả chỗ đứng xuống nữa đây này.” Hạ Diệu Diệu nhìn ba mình: Ba
có cần đứng xuống không? “Diệu Diệu, đừng suốt ngày đùa giỡn nữa! Con
gái lớn sắp đi làm đến nơi rồi.” “Con biết rồi, con biết rồi, con là con gái
lớn, con lớn đi chơi ngoài đồng, trèo lên gò đồi cao, bơi qua khe suối nhỏ,
con bướm nhỏ đậu trên áo cô...”

Hạ Vũ là người đầu tiên nhìn thấy Hà An đứng bên kia đường. Cậu đã

gặp anh tất cả hai lần nên nhớ rất rõ, hơn nữa Hà An không phải là người
có thể khiến người ta dễ dàng quên đi được, giống như lúc này, anh đang
đứng bên kia đường, Hạ Vũ chỉ cần nhìn qua đã phát hiện ra người đứng đó
là ai, giữa đám người qua lại, dù không nói rõ được Hà An có gì nổi bật
hơn họ.

“Chị ơi, kia có phải là anh An không?” Nói lung tung, ai biết được anh

ấy đang ở xó xỉnh nào.

“Thật đấy, chị nhìn xem.”

Hạ Diệu Diệu đứng lên: “Đâu nào?” Rồi đôi mắt hờ hững bỗng nhiên

mở lớn, mồm suýt nữa hô to, cô đưa tay lên, ra sức vẫy! Đúng là Hà An

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.