ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 708

Có phải anh cảm thấy cô rất ngang ngược, không thể nói lí được. Hay

là cảm thấy dù sao cô cũng không ở nhà, anh làm gì cũng không cần thiết
phải nói với cô, cô chỉ cần ngốc nghếch tự mình hiểu là được.

Sao anh không dứt khoát coi cô như đã chết đi cho xong. Hạ Diệu

Diệu hít hít mũi, đóng cửa phòng bếp lại, cảm thấy tức cười mà quay về
trường. Hơn một năm nay, còn có bao nhiêu việc xảy ra trong nhà này mà
cô không biết, những lời Hà An nói có mấy phần là thật.

Hạ Diệu Diệu cúi đầu nhanh chóng bước đi, tâm trạng tồi tệ bao trùm

lấy cô.

Người ta có tiền, không thiếu tiền mời một người giúp việc. Người ta

là con một, căn bản không cần tự mình động tay. Dựa vào đâu mà người ta
phải hầu hạ cô chứ, người ta giấu giếm việc thuê người giúp việc đã rất là
để ý đến tâm trạng của cô rối. Không nói cho cô là vì muốn tốt cho cô, cô
so đo gì chứ?

Chẳng nhẽ một người tiền sinh hoạt phí một tháng hai mươi nghìn như

Hà An phải giống như cô cả ngày ăn cơm rau, dè sẻn từng đồng mới là
thích cô, vì cô làm việc này việc kia mới là tôn trọng cô, yêu cô, đó mới là
đương nhiên?

Hà An không hề thiếu thốn như cô, anh có quyền được hưởng những

thứ tốt hơn. Anh có thể ngày nào cũng ở trong nhà hưởng thụ cuộc sống vô
ưu vô lo. Anh thậm chí có thể thi không qua môn, không ai quan tâm. Công
việc có tốt không ba mẹ anh cũng chẳng để ý. Cô dựa vào cái gì mà yêu cầu
con trai nhà người ta cùng chịu khổ với cô. “Kít!... Muốn chết à? Không
thấy đèn đỏ à?... Người đi bộ thì hay lắm à!...” Hạ Diệu Diệu vội vàng lui
lại: “Xin lỗi, xin lỗi...”

Người lái xe Audi mắng mấy câu rồi mới khởi động xe đi mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.