ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 709

Hạ Diệu Diệu lùi lại sau vạch, cười bản thân vậy mà lại phạm ngay lỗi

nghiêm trọng này. Cô ngẩng đầu nhìn những bông tuyết rơi dày đặc, Hạ
Diệu Diệu lấy túi, tìm ô mở ra, bị cảm thì phải làm sao đây? Lại phải tốn
tiền. Cô lau giọt nước mắt không biết rơi ra lúc nào vì tủi thân, cảnh cáo
bản thân phải bình tĩnh lại.

Cô bắt buộc phải bình tĩnh lại.

Vậy mà cô lại vượt đèn đỏ. Vậy mà Hạ Diệu Diệu cô lại dám vượt đèn

đỏ! Xảy ra tai nạn còn phải đền tiền. Cô muốn ba mẹ cô lo lắng đến chết
sao? Cô tưởng cô đền nổi xe người ta à? Hạ Diệu Diệu cầm ô, đứng ở một
bên sau vạch vôi, cô muốn ưỡn thẳng ngực, nhưng lại từ từ cúi đầu. Gió
lạnh thổi qua làm loạn tóc mái, cô vươn tay lau đi những giọt nước mưa.

Một lúc sau cô lặng người nhìn găng tay trên tay, vô số hình ảnh nhiều

màu sắc phối hợp với nhau rất hài hòa, những sợi len dày đan vào nhau khi
đưa lên mặt cảm thấy rất ấm áp. Từ lúc cô ra khỏi nhà, mặc dù thời tiết cực
kì lạnh, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay.

Găng tay là Hà An mua.

Ô là Hà An mua.

Túi cũng là Hà An mua.

Đều là Hà An mua cho cô, sợ cô bị lạnh, sợ cô bị cước tay, sợ cô ôm

đồ đi đường không tiện. Hạ Diệu Diệu đột nhiên muốn khóc. Nước mắt hòa
lẫn nước tuyết tan chưa kịp khô rơi xuống, có thứ gì đó cứ đè nặng trong
ngực, vừa đau lòng vừa cảm động. Hà An rất tốt, Hà An từ trước đến nay
vẫn luôn rất tốt không phải sao? Vì sao cô phải trách anh, cô có quyền gì
mà trách anh, chỉ vì lòng tự trọng của cô? Chỉ vì lòng ham hư vinh của cô?
Trong việc này anh sai rất ít, anh chỉ là khiến cho mình sống vui vẻ hơn
trong khả năng của mình mà thôi. Anh chắc chắn không muốn khiến cho cô
tức giận. Anh chỉ là không muốn tranh cãi về vấn đề này với cô, không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.