ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 774

kìm được mà lạnh mặt.

Hà An biết cô hôm nay về, đang ngồi ở sofa nhấn linh tinh vào điều

khiển TV, nghe thấy tiếng mở cửa, mặc dù trong lòng không vui lắm,
nhưng vẫn bất giác mà đứng dậy: “Em về rồi à, em muốn ăn gì không?”

Hạ Diệu Diệu đi vào phòng bếp xem qua, bên trong là bình ga mới

thay, nhỏ xíu, để ở đó. Bếp sạch không một hạt bụi, bên cạnh có để mấy
loại rau tươi. Hai6hôm trước cô không về, số rau còn tươi đó có lẽ đã thối
nát rồi. Một lúc sau, Hạ Diệu Diệu đi ra, đứng trước mặt anh: “Anh không
có gì để nói với em sao?”

Chính là không có? Cũng phải, đối với anh ấy căn bản không phải là

chuyện! Hạ Diệu Diệu cảm thấy mình thần kinh mới đi hỏi anh ấy, dứt
khoát xoay người vào bếp nấu cơm, thái ít hành hoa, thêm chút muối, nấu
một nồi mì sợi. Nấu xong cô cũng không gọi Hà An, ngồi trên bàn ăn bắt
đầu ăn. Tại sao cô phải gọi, người ta có khi hoàn toàn không muốn ăn, hà
tất làm khó anh. Không phải3thứ anh muốn chính là cuộc sống như vậy
sao, cô ăn của cô, anh ăn của anh, cô sống của cô, anh sống của anh. Anh
làm gì cô không cần hỏi, vậy có làm gì anh cũng đừng quản là được. Hà An
thở dài, chủ động đi qua, ngồi xuống, sắc mặt mặc dù khó coi nhưng ngữ
khí vẫn được coi là ôn hòa: “Không phải là anh không đi làm, là muốn qua
thời gian này rồi mới tính.” Coi như là anh chịu thỏa hiệp, cô nên nhìn ra
được thành ý của anh.

Hạ Diệu Diệu ăn miếng dưa muối: “Qua thời gian này thì qua thời

gian này, trời sắp nóng rồi, bị cảm5nắng thì không hay. Hết đợt nóng lại
đến mùa đông lạnh như vậy đừng có làm anh bị lạnh. Ngủ đông một thời
gian rồi hãy nói, ngủ đông tỉnh rối dễ mệt mỏi, đừng lại vào xuân rồi còn
muốn ngủ.”

Hà An lập tức trầm mặt xuống: “Em có ý gì!” Hạ Diệu Diệu xì xụp ăn

mì. Hà An thấy vậy, qua một hồi, thỏa hiệp: “... Anh biết em không vui,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.