ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 812

việc của ban quản lý, đột nhiên khóc, khóc không ngừng, nước mắt không
ngừng rơi xuống. Sự kiên cường ngụy trang nhiều ngày nay đột nhiên sụp
đổ, ngoại trừ khóc, cô không tìm được bất cứ cách phát tiết nào!

Cô sợ hãi!

Về thể xác, về tinh thần, ánh mắt của những người xung quanh, cô còn

chưa ra trường, còn con đường tương lai. Cô thật sự sợ hãi, không biết phải
làm thế nào? Đi thế nào?

Sao lại không có người ở chứ? Làm sao lại không có người ở!?

“Cô đừng khóc nữa, có phải cô bị người khác lừa tiền không, cô có thể

báo cảnh sát.” “Đúng vậy, cô gái đừng khóc nữa. Cô ở chỗ chúng tôi khóc
cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, cô thế này, đã bảo với cô là
đừng khóc mà...” “Chúng tôi cũng phải tan làm rồi.”

“Hay là, chúng tôi báo cảnh sát giúp cô...“. Hơn một giờ sáng, Hạ

Diệu Diệu rũ rượi ra khỏi tiểu khu, tìm ra tờ giấy mỏng kia, giống như
người bị đuối nước nắm chặt lấy tia hi vọng cuối cùng, ngón tay run rẩy lấy
điện thoại ra, từng số một bấm, chỉ sợ bẩm sai, còn đối chiếu lại rất nhiều
lần. Cuối cùng chân thành, cẩn thận mà ấn nút gọi. Tiếng tít tít vang lên, Hạ
Diệu Diệu suýt thì mừng quá hóa khóc, không phải là số giả? Không phải
là số giả! Cô không mong muốn gì cả, chỉ mong có thể tìm được anh, chỉ
cần kí một cái tên. Chỉ mong tất cả này đừng phá vỡ kế hoạch cô lập ra,
đừng hủy đi con đường cô đã chuẩn bị xong. Tình huống của cô không cho
phép cô phạm phải sai lầm lớn như vậy. Tiếng chuông điện thoại reo lên rất
lâu.

Hạ Diệu Diệu không ngừng cầu khấn, cầu khẩn. Lúc này cô đã không

còn gì để sợ hãi gì nữa, cô bây giờ chỉ mong có người cầm điện thoại, bấm
nút nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.