ĐẮM ĐUỐI - Trang 4

trưởng và bây giờ tôi cũng mong bác nhớ kỹ điều đó. Vậy, chuyện đã xảy ra
như thế nào?”

Charlie kể lể bằng giọng khàn khàn:
“Tôi đã nghe có tiếng gõ cửa. Thưa trung úy, chỉ nghe gõ cửa không thôi

là tôi đã lấy làm lạ rồi, bởi thông thường thì họ vào một cách rất êm ả!”

“Họ là ai? Xác chết à?”
Charlie gào lên:
“Thì người ta chứ còn ai nữa. Ông có muốn nghe tôi hay không thì bảo?”
“Thú thật thì tôi không muốn nghe bác chút nào bởi chuyện bác kể chẳng

nói lên một điều gì cả nhưng tôi buộc lòng phải nghe thế thôi. (Tôi thở dài).
Thôi được, bác cứ nói tiếp đi…”

“Lúc đó tôi mở cửa xem thử ai và vừa kịp thò đầu ra thì bụp!”
“Bụp?”
Lão giải thích:
“Tôi lãnh ngay một quả vào đầu trong khi tâm trí vẫn còn thắc mắc về

tiếng gõ cửa. Khi tôi tỉnh lại thì chẳng thấy ai. Tôi gọi điện ngay cho ông
cảnh sát trưởng và….”

“Sau đó ông cảnh sát trưởng lại gọi cho tôi. Như thế gọi điện xong bác

mới nghĩ đến chuyện đếm xác chết à?”

“Đúng thế! Trung úy phải hiểu: nhiệm vụ của tôi là bảo vệ các tử thi. Và

liền ngay đó tôi đã phát hiện mất một cái xác.”

“Liệu có phải là một thằng nhóc nào đó muốn chơi trò “giải phẫu” nên đã

đánh cắp một cái xác để về học hỏi?”

Trông thấy bộ mặt nghiêm trọng của Charlie, nên tôi vội tiếp ngay:
“Thôi bỏ qua đi… Bây giờ bác hãy cho tôi biết tử thi đó như thế nào?”
“Đó là một cái xác mà tôi nhận hồi sáng sớm. Một cô bé tóc vàng thật

đẹp. Trung úy muốn tin hay không thì mặc! Nàng đang đi thì ngã xuống và
chết ngay trên vỉa hè, ở trung tâm thành phố” một cơn đau tim. Vì là thứ bảy
nên bác sĩ Murphy quyết định để đến thứ hai mới giải phẫu tử thi.

“Bộ cô ấy đẹp lắm à?”
Charlie buồn bã:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.