ĐẮM ĐUỐI - Trang 5

“Đẹp lắm trung úy à! Phải thú thật là khi xác cô ấy không còn ở đây nữa,

tôi cảm thấy như thiếu một cái gì.”

“Thế thì bệnh viện đã rõ tung tích của nạn nhân chưa?”
“Không, cô ấy không một mảnh giấy tùy thân và cũng chẳng mang theo

xắc tay. Chẳng một ai quen biết với cô. Cô đang đi ngang qua một quán
rượu và như thế là lăn đùng ra chết.”

“Chết ngay tại chỗ, tôi biết. Này Charlie, theo lẽ thì cô ấy phải vào quán

rượu và uống một ly bourbon

[1]

, như thế thì chắc qua khỏi.”

Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, làm cho Charlie đang đứng

cạnh máy nhấp nhỏm. Với vẻ rối bời, Charlie vẫn đứng sững như thế, chăm
chăm vào chiếc máy.

Tôi nói:
“Thì bác hãy nhấc máy lên chả lẽ để nó reo như thế à.”
Charlie năn nỉ:
“Trung úy làm ơn trả lời hộ tôi, đầu óc tôi căng thẳng quá.”
Tôi nghe theo lời lão và đến bên máy:
“Nhà xác đây!”
Đầu dây bên kia, một giọng nói thật dịu dàng, lịch sự, hẳn là của một

người đàn ông có học:

“Tôi có một tin muốn báo cho quí ông. Tôi biết hiện nhà xác đang bị mất

một tử thi và tôi muốn chỉ cho các ông nơi người ta đang cất giữ nó.”

“Ở đâu?”
“Trong cái studio của đài truyền hình KVNW.”
Tôi hỏi ngay:
“Xin lỗi, ai đang ở đầu dây vậy?”
Giọng nói nghe vẫn dịu dàng, dễ mến:
“Tôi vốn có tánh không ưa lộn xộn. Mọi vật phải được đặt ở đúng chỗ của

nó và tôi cảm thấy không yên khi biết rằng quí ông đang rối bời vì cái hộc
chứa xác trống trơn…”

Có tiếng ống nói được gác lên máy và rồi im lặng.
Tôi cũng gác máy và báo cho Charlie biết về cái tin đáng phấn khởi này.

Mặt sáng rỡ, lão nói ngay:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.