ĐAM MÊ ĐẮT GIÁ - Trang 312

CHƯƠNG 44

Sẩm tối thứ Bảy, Tracy và Kins trở lại trụ sở cảnh sát.

Giấy tờ nằm la liệt trên cái bàn kê ở giữa ô làm việc của họ, và mùi pizza

lan khắp không gian từ hộp Pizza MOD trên cái bàn trống của Faz – bữa
trưa muộn hoặc bữa tối sớm. Thường thì Tracy sẽ nói không với pizza,
nhưng bây giờ cô đang tăng cân rồi, bất kể là cô ăn gì, vì thế cô cho rằng cô
có thể thưởng thức nó. Cô đang đói meo; cô và Kins đã không ăn gì suốt từ
sáng sớm hôm đó.

Ánh sáng dìu dịu lọt vào ô làm việc qua những ô cửa sổ lắp kính màu

của tòa nhà. Đội C đã đi ăn, và Kins đã tắt chiếc ti-vi màn hình phẳng để họ
có thể tập trung. Không có tiếng trò chuyện. Không có tiếng nói chuyện
điện thoại một phía. Không có tiếng nhấp chuột hay gõ phím lách cách, chỉ
có sự im lặng, và thời gian để một lần nữa xem lại các email và tin nhắn
của Kavita Mukherjee, để xem liệu họ có bỏ sót thứ gì đó và đưa ra giả
thuyết về những gì có thể đã xảy ra.

Tracy nhón lấy một miếng pizza và một cái khăn giấy rồi quay trở lại để

xem xét cho giấy tờ trên cái bàn kê ở giữa ô làm việc. Cô thích làm việc
như thế này – bày tất cả mọi thứ ra trước mặt, cùng một lúc. Điều đó buộc
cô phải suy nghĩ không theo một trật tự nào cả – trong một cuộc điều tra,
việc suy nghĩ liền mạch thường khiến cô phân tích xem theo logic thì điều
gì sẽ xảy ra tiếp, điều này có thể dẫn đến việc bỏ sót thứ gì đó không đúng
với logic. Trí óc con người vốn có xu hướng tự động “điền vào chỗ trống”
để hợp lý hóa mọi chuyện, kể cả khi không có bằng chứng nào hỗ trợ việc
đó. Các vụ án mạng không theo một quy tắc nào cả. Phần lớn trong số
chúng không được lên kế hoạch sẵn một cách tỉ mỉ, hoàn toàn không. Phần
lớn trong số chúng xảy ra trong một phút bốc đồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.