cái tin mà họ không muốn nghe. Từng giây trôi qua, họ đành cam chịu
khuất phục trước hiện thực, như vốn vẫn vậy, và hiện thực đó va đập vào
họ như một cú đấm vào bụng, khiến họ nghẹt thở, và phủ trùm lên họ nỗi
đau đớn tột cùng. Những giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt Pranav trước cả khi
Tracy cất tiếng.
“Chúng tôi đã tìm thấy Kavita.” Cô nói. “Tôi rất tiếc. Cô ấy mất rồi.”
Pranav và Himani đứng lặng một lúc, rồi lặng lẽ đánh thức các thành
viên còn lại trong gia đình. Tất cả bọn họ tụ lại ở tiền sảnh – Himani,
Pranav, hai cậu con trai là Nikhil và Sam, cùng ông bà nội của Kavita. Họ
ôm chầm lấy nhau, cố gắng hết sức để an ủi nhau. Tracy và Kins để cho cả
gia đình chia sẻ cảm xúc, nhưng cũng không quên quan sát phản ứng của
họ. Các điều tra viên hiểu rất rõ rằng tỷ lệ nạn nhân bị chính người thân
trong gia đình hoặc một người quen nào đó sát hại là rất lớn.
Nikhil có vẻ là người bình tĩnh nhất, như thể cậu ta đã phần nào cam
chịu chấp nhận số phận của em gái. Sam có vẻ bàng hoàng, có vẻ chưa
hoàn toàn hiểu hết những gì cha cậu vừa nói với cậu, bởi vì cậu vẫn còn rất
non trẻ. Cái chết vẫn chưa được coi là một phần trong cuộc sống của cậu,
khái niệm đó vẫn còn xa lạ với cậu. Khi hiện thực đập thẳng vào cậu, Sam
ngồi sụp xuống bậc thang dưới cùng, òa khóc.
Pranav nức nở, những cơn nức nở chua xót. Nỗi đau của Himani thì được
kiềm chế hơn. Vai bà ta rung lên, nhưng bà ta không gào khóc hay than
vãn. Bàn tay phải của Tracy vô thức đặt lên cái bụng bầu bên dưới áo vest
của cô. Cô không thể nghĩ ra điều gì tồi tệ hơn việc mất đi một đứa con, đặc
biệt là khi đứa con ấy bị tước đoạt mạng sống một cách vô nghĩa, bạo lực
như vậy. Và vào khoảnh khắc đó, khi cả gia đình nạn nhân đang chìm trong
nỗi tang thương, cô đã hiểu được những gì mà Kins đã cố nói với cô lúc ở
trong phòng họp. Thiên chức làm cha làm mẹ không phải là điều dành cho
những kẻ hèn nhát hay bạc nhược. Làm một người cha hay một người mẹ
nghĩa là không chỉ phơi bày một phần trái tim mình trước niềm vui và niềm
hạnh phúc vô bờ bến, mà còn có nguy cơ phải phơi bày trái tim mình trước
sự tuyệt vọng và nỗi đớn đau không thể diễn tả bằng lời. Tracy sợ hãi khi