DÁM THÀNH CÔNG - Trang 106

Đến năm thứ hai, Patti đã chạy cùng với sự cổ vũ và hỗ trợ nhiệt

tình của các bạn cùng lớp. Họ căng một áp phích theo sau cô với dòng
chữ "Cố gắng lên nào Patti!". Vượt qua nhiều chặng đường, sức lực
cô cạn kiệt dần, điều đó thể hiện rõ trên khuôn mặt của Patti. Gần
về đến Portland, cô bị ngã và trật khớp chân. Bác sĩ khuyên cô bé
nên ngưng chạy, ông nói: "Tôi sẽ đặt một chiếc nẹp nơi mắt cá chân
của cháu để tránh cho cháu không bị thương tổn về sau."

Cô bé đáp: "Bác sĩ ơi, chạy bộ không chỉ là ước mơ của cháu, nó

chính là tất cả cuộc sống của cháu nữa. Cháu muốn xóa đi những
tự ti định kiến ngăn trở những người tật nguyền khác hòa nhập vào
cuộc sống. Bác sĩ thấy rồi đấy, chẳng phải cháu vẫn còn chạy
được đó sao?". Và vị bác sĩ đã tìm cách giúp cô bé bằng cách để cho
cô được lựa chọn. Và để tiếp tục được chạy, cô đã chọn cách băng
mắt cá chân thay vì đặt vào đó một chiếc nẹp. Ông cảnh báo mắt
cá chân của Patti sẽ bị sưng lên và đau đớn lắm nhưng cô bé vẫn một
mực yêu cầu bác sĩ thực hiện điều đó cho mình.

Patti chạy về đến Portland trong tiếng reo hò của cả thành

phố. Một dải băng màu đỏ rất dài và rộng đã được căng lên: "Patti
Wilson là vận động viên xuất sắc nhất. Hoan hô Patti Wilson!"
Cô bé đầy nghị lực ấy đã hoàn thành đường đua dành cho người
khuyết tật đúng vào ngày sinh nhật thứ 17 của mình.

Sau bốn tháng chạy bộ gần như liên tục từ bờ Tây sang bờ Đông,

Patti đã đến được Washington và bắt tay Tổng thống Mỹ. Cô nói
với Tổng thống: "Cháu muốn mọi người hiểu rằng những người
khuyết tật như cháu cũng là những con người có cuộc sống bình
thường, cũng có thể làm được những điều mà những người khác có
thể."

Mark đã kể câu chuyện này tại buổi hội thảo của ông cách đây

không lâu. Sau cuộc hội thảo, một người đàn ông to lớn xúc động

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.