ĐÀN HƯƠNG HÌNH - Trang 277

Tôn Bính trầm ngâm một lúc, nói:
- Chỉ cho một mình ông vào.
Quan huyện chui vào kiệu nói:
- Khiêng vào đi!
- Phu kiệu không được vào!
Quan huyện vén rèm, nói:
- Ta là mệnh quan của triều đình, ngồi kiệu mới phải lẽ.
- Vậy chỉ cho phu kiệu cùng vào.
Quan huyện bảo các đầu mục đứng sau:
- Các ngươi đợi ở đây.
- Bẩm đại nhân – Xuân Sinh và Lưu Phác vội giữ đòn kiệu lại – Đại nhân
không nên vào một mình.
Quan huyện cười:
- Yên tâm, Nhạc nguyên soái là con người thấu tình đạt lý, không hại bản
quan.
Cánh cổng rít lên kin kít, mở ra. Kiệu quan huyện ngất ngưởng đi vào. Lính
hỏa mau và cung thủ định xông theo, nhưng gạch đá trên tường thành ném
xuống như mưa, định bắn trả thì quan huyện quát lui.
Kiệu quan huyện diễu qua chiếc cổng gỗ thông được gia cố bằng một lớp
tôn, dầu thông tỏa mùi thơm gắt. Nhìn qua rèm, ông thấy hai bên đường có
đến sáu lò rèn, bễ thổi phì phò, lửa lò rừng rực, tiếng đe búa chan chát, hoa
lửa bay tứ tung. Đám phụ nữ và trẻ con đi lại trên đường, người bê bánh
mới ra lò, người cầm hành củ đã bóc vỏ, ai nấy khó đăm đăm, mắt lấm lét.
Một thằng bé đầu để trái đào, bụng tròn xoay, tay cầm cái vò đất màu đen
bốc hơi nghi ngút, cất giọng hát một điệu Miêu Xoang: Rét căm căm tuyết
phủ đầy trời, gió tây bắc luồn trong tay áo… Cái giọng cao vút non choẹt
khiến quan huyện thích thú, nhưng ngay sau đó là nỗi buồn tê tái. Quan
huyện nhớ lại cảnh diễn tập bắn đạn thật của lính Đức ở bãi tập Thông Đức,
rồi nhìn lại đám dân quê ở Mã Tang bị yêu thuật của Tôn Bính làm cho mụ
đi. Ý thức trách nhiệm trước dân trào lên trong ông. Ông lẩm bẩm như
tuyên thệ: phu nhân nói có lý, trong giờ phút nguy nan này, vì nước hay vì
dân thì cũng không được tự tìm đến cái chết. Lúc này mà tự tìm đến cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.