ỉa ra một bãi phân lỏng. Mã tiền Trương Bảo buộc ngựa vào gốc liễu đã
chết khô, Mã hậu Vương Hoành đón cây gậy gỗ táo từ tay Tôn Bính. Tôn
Bính ngó kiệu của quan huyện, biểu thị một thái độ vừa kiêu kỳ vừa ngu
xuẩn. Phu kiệu hạ đòn khiêng, vén rèm, quan huyện vén áo chui ra. Tôn
Bính ngênh ngang bước vào trong lều, quan huyện theo sao.
Trong lều thắp hai cây nến, ánh nến leo lét, soi sáng một tranh tượng treo
trên vách. Thần tượng trong tranh, đầu cài lông trĩ, mặc mãng bào, cầm có
bộ râu đẹp, ba phần giống Tôn Bính, bảy phần giống quan huyện. Quan
huyện nhiều năm dan díu với Tôn Mi Nương, nên hiểu rất sâu lịch sử Miêu
Xoang. Ông biết người trong tranh là Thường Mậu, ông tổ Miêu Xoang,
giờ đây Tôn Bính thỉnh về làm thần hộ mệnh cho Nghĩa hòa quyền. Quan
huyện vừa bước vào trong lều thì nghe có tiếng thị uy phát ra từ trong bóng
tối, định thần nhìn kỹ, thấy tám man đồng đứng hai bên, bốn mặt đỏ, bốn
mặt đen, quần áo trên người cũng bốn đen bốn đỏ, cựa một cái là sột soạt
như bằng giấy. Quả nhiên là bằng giấy. Các man đồng đều cầm gậy, và đều
là cán cuốc. Quan huyện càng coi thường Tôn Bính, tưởng nhà ngươi có cái
gì mới mẻ kia, té ra vẫn mấy cái trò lăng nhăng quen thuộc trên sân khấu ở
nông thôn. Nhưng ông biết, người Đức không cho là lăng nhăng, triều đình
và Viên Thế Khải không cho là lăng nhăng, hơn ba nghìn trấn Mã Tang
không cho là lăng nhăng, những thanh niên thường trực trong lều không
cho là lăng nhăng, người cắm đầu là Tôn Bính càng không cho là lăng
nhăng.
Cùng với tiếng thông báo, Tôn Bính khệnh khạng bước tới chiếc ghế co tay
vịn bằng gỗ pơ mu, điệu bộ rất kịch, ngồi xuống vá dài giọng hỏi:
- Tướng kia hãy thông báo họ tên!
Quan huyện cười nhạt:
- Tôn Bính, nói theo kiểu Cao Mật các ông, ông đừng có xỏ chân lỗ mũi.
Bản quan đến đây, một không phải đến nghe hát, không phải đến cùng ông
diễn Miêu Xoang. Ta đến bảo ông điều này…
- Ngươi là thằng đếch nào mà dám ăn nói như thế với nguyên soái ta – Mã
tiền Trương Bảo cầm gậy chỉ vào mũi quan huyện – Nguyên soái nhà ta
thống lĩnh hàng ngàn binh mã, lớn hơn nhiều so với cái huyện bé tí của