biểu diễn cho chúng xem. Chúng hoa chân múa tay, hò hét như điên. Hôm
ấy tui mặc đồ mỏng, lại thêm mồ hôi ướt đẫm – Cha nuôi tui bảo mồ hôi tui
thơm mùi hoa hồng. Tui huy động bằng hết những bảo bối trên người, cái
mông tròn lẳn vổng ra sau, bộ ngực xinh xinh nhô ra trước, cho bọn háo sắc
thèm rỏ rãi! Gió lạnh luồn trong áo, xoáy tròn trong nách tui. Tiếng gió
mưa tiếng hoa đào xòe cách, cánh đào đẫm nước mưa. Tiếng hò tiếng hét
của nha dịch, tiếng lanh canh của vòng sắt, tiếng rao hàng của dân bán dạo,
tiếng nghé ọ của con nghé… tất cả quyện vào nhau. Một cái tết thanh minh
ồn ào, một mồng ba tháng Ba rực lửa. Tại khu mộc ở góc tây nam, mấy bà
già tóc bạc phơ đang hoá vàng. Một con lốc nhỏ quyện khói dựng đứng trên
khu mộ, trông giống những cây bạch dương xám xịt xung quanh. Đội nghi
trượng của cha nuôi ra khỏi cửa Nam, những người xem đánh đu đều quay
lại nhìn. Quan huyện đến rồi! Có người kêu lên. Đội nghi trương của cha
nuôi lượn một dòng quanh giáo trường, bọn nha dịch lên gân lên cốt, ngực
ưỡn mắt tròn xoe. Cha nuôi, qua bức rèm trúc, tui trông thấy chiếc mũ đội
trên đầu và khuân mặt hình chữ điền hồng hào của cha, trông thấy bô râu
với những sợi thẳng và cứng như thép, nhúng vào nước không rối. Bộ râu
của ông là chìa khóa, khóa chặt trái tim ông và tui, là sợi tơ hồng của ông
Nguyệt lão, không có bộ râu của ông và bộ râu của cha đẻ tui, thì ông tìm
đâu ra cô con nuôi ngon lành như tui?
Bọn nha dịch ra oai, thực ra chính là cha nuôi tui ra oai, thấy đã dủ, liền hạ
kiệu xuống bên rìa giáo trường. Phía tây giáo trường là vườn hoa đào nở rộ,
cây nọ nối tiếp cây kia, trong màn mưa mông lung, trông như những cụm
khói. Một nha dịch đao cài thắt lưng tiến lên vén rèm, cha nuôi bước xuống
kiệu. Mũ cánh chuồn đội ngay ngắn trên đầu, cha nuôi phải phủi phủi tay
áo, rồi chắp tay trước ngực, cha xá mộ xá, cất giọng sang sảng: “Thưa các
phụ lão, các con dân, chúc ăn tết vui vẻ!”
Cha nuôi, ông chỉ giỏi vờ vĩnh! Nhớ lại những lúc ông đùa với tui ở Tây
Hoa sảnh, tui không nhịn được cười! Nghĩ tới nỗi khổ mà ông phải chịu
trong mùa xuân năm nay, tui bất giác chỉ muốn khóc. Tui dừng đu, tay vịn
thừng đứng trên bàn đạp, miệng hé mở, mắt đắm đuối nhìn cha nuôi làm
trò, trong lòng rộn lên bao nỗi ngọt bùi cay đắng! Cha nuôi hiểu dụ: