“Quá nguy hiểm, cậu ấy tới như thế nào?” phản ứng đầu tiên của Hàn Kế
Quân chính là phản đối, cảm giác Lăng Lan điên rồi. Cạu cho rằng đây
không phải là hành vi mà Lăng Lan nên có, đây là một lựa chọn tuyệt đối
không lý trí. Nhưng dù vậy, không thể phủ nhận ở sâu trong nội tâm cậu,
một cảm giác ấm áp bắt đầu tràn ngập trong lòng, nguyên bản tinh lực mệt
mỏi lập tức phấn khởi.
“Huynh đệ đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn! Có lão Đại mang theo
chúng ta, cái gì tớ cũng không sợ…… Còn có, lão Đại nói cậu ấy đã tới
khu vực cấp G rồi, trong chốc lát sẽ tới nơi này.” Tề Long cũng không nghĩ
nhiều như Hàn Kế Quân, chỉ cảm thấy có mọi người ở bên nhau, cho dù là
đầm rồng hang hổ cậu cũng dám xông vào một lần.
“Thật tốt quá, nếu lão Đại tới chúng ta liền ở chỗ này từ từ đi.” Lạc Lãng
cũng thật hưng phấn mà nói. Cậu cũng biết thể lực của Hàn Kế Quân và
Lâm Trung Khanh đã bị tiêu hao gần hết trong quá trình hành quân cấp tốc.
Tề Long nhìn về phía Vũ Cảnh, Vũ Cảnh nhìn vẻ mặt mỏi mệt của đội
viên bên người, cảm giác quả thật cần nghỉ ngơi một chút vì thế liền gật
đầu nói: “Trước nghỉ ngơi một chút đi.”
Hai tiểu đội tìm một chỗ tương đối ẩn nấp, Tề Long và Vũ Cảnh ở hai
đầu cảnh giới, mà những người khác ngồi ở giữa, nhanh chóng lấy đồ ăn và
thuốc dinh dưỡng ra bổ sung năng lượng.
Rất nhanh, bọn họ đã ăn xong và nghỉ ngơi được một thời gian, nếu
không phải tiếng nổ của súng vẫn đang vang lên cách bọn họ không xa thì
có lẽ bọn họ cũng quên mình đang ở trong cơn ác mộng đáng sợ như thế
nào.
“Không tốt! Trốn!” Gần như đồng thời, Vũ Cảnh và Tề Long đồng thời
la lên.