Lạc Lãng chậm rãi đi xuống lôi đài, nghênh đón cậu chính là ánh mắt tôn
kính của đoàn tân sinh xung quanh, bởi vì trong đó có không ít tân sinh
không đến từ học viện đồng quân trung tâm nên đối với việc Lạc Lãng trở
thành đại biểu của năm người mạnh nhất tham dự trận đấu quả thực có chút
hoài nghi, bất quá, một trận chiến này, Lạc Lãng dùng thực lực chứng minh
mình hoàn toàn xứng đáng trở thành một trong năm người mạnh nhất, trong
đoàn tân sinh không có người dám hoài nghi cậu có thật sự đủ tư cách hay
không.
Bên trong khu ghế lô, một thanh niên có hứng thú với Lạc Lãng nhìn
thấy biểu hiện xuất sắc của cậu thì kích động liếm liếm môi mình thấp
giọng cười nói: “Thật là một kẻ có cá tính kiêu ngạo, nếu đem cái xương
cốt kiêu ngạo đó chặt đứt thì không biết vẻ mặt của hắn có thể rất có ý tứ
hay không? Ân ha hả ha hả……” Tiếng cười chế giễu vang lên trong ghế lô
khiến cho người khác không khỏi sởn tóc gáy.
Lạc Lãng chậm rãi đi đến trước mặt Lăng Lan, vẻ mặt lạnh lùng mà nhìn
cô. Đối mặt với loại này tình huống quỷ dị này, vốn hai người Vũ Cảnh, Lý
Anh Kiệt muốn tiến lên chúc mừng Lạc Lãng thì tức khắc dừng bước, vẻ
mặt kinh nghi mà nhìn hai người trước mặt.
Lăng Lan ngồi ngay ngắn bất động, đồng dạng lạnh lùng mà nhìn Lạc
Lãng. Hàn khí trên người cô nồng nặc rất nhiều.
Lạc Lãng há miệng thở dốc lại không phát ra âm thanh, Lăng Lan lạnh
lùng trách mắng: “Còn không trở về cho ta.” Chỉ thấy hai mắt Lăng Lan
chợt lóe hàn quang bắn về phía Lạc Lãng, mà Lạc Lãng thì như là chịu đòn
gì nghiêm trọng, thân thể đột nhiên lay động một chút, liền nhắm mắt ngã
xuống đất.
Tề Long phản ứng thực mau đỡ lấy Lạc Lãng ôm vào trong ngực, trước
tiên cậu kiểm tra cánh tay Lạc Lãng, sắc mặt biến đổi hô: “Lão đại, xương
cốt hai tay Lạc Lãng xuất hiện nhiều chỗ đứt gãy.”