Hắn không chú ý tới, dù Vũ Cảnh vẫn luôn né tránh, thoạt nhìn như một
con thuyền nhỏ ở cuồng phong giãy giụa, nhưng trên mặt lại bình tĩnh dị
thường, mỗi lần né tránh đều cực kỳ sạch sẽ lưu loát, không dông dài.
Những người có ánh mắt sắc bén nhất định có thể nhìn ra. mỗi lần Vũ Cảnh
né tránh đều như định liệu trước, đối với lộ tuyến công kích của đối phương
hiểu rõ như lòng bàn tay.
“Không tốt, Thường Nhạc quá xúc động, chỉ sợ trúng kế đối phương.”
Ngồi ở phía dưới theo dõi, Hoắc lão Đại mày nhăn lại, hắn không tự chủ
được mà nhìn về phía Lăng Lan đang ngồi ở khu tân sinh, chỉ thấy Lăng
Lan hai tay ôm ngực, vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ đã định liệu trước.
Giống như cảm giác được tầm mắtcủa Hoắc lão Đại, tầm mắt Lăng Lan
lạnh băng mà nhìn qua, ngay sau đó khóe miệng hơi hơi nhếch lên, tựa hồ
muốn nói, thắng lợi là thuộc về bọn họ.
Hoắc lão Đại trong lòng buồn bực, tuy rằng hắn có cảm trận thi đấu này
của Thường Nhạc khó đánh, nhưng cũng không phải thật muốn bại bởi đối
phương……
“Thực lực của cậu mạnh hơn so đối phương, chỉ cần nhớ kỹ làm đâu
chắc đấy, không cần liều lĩnh, trận thi đấu này chúng ta có thể thắng.” Đang
bận rộn né tránh trên lôi đài, Vũ Cảnh nhớ tới câu nói mà Lăng Lan đã nói
trước khi cậu lên, trong lòng kính nể không thôi.
Vừa mới cùng đối phương tiếp một chiêu, cậu liền biết thực lực của đối
phương kém hơn mình một bậc, nguyên bản Vũ Cảnh có thể lựa chọn
giống đối thủ, đánh oanh oanh liệt liệt rồi đem đối phương đánh bại, nhưng
cậu lại không nghĩ làm như vậy.
Liên tục ba trận đấu với kết cục vô cùng thảm thiết làm Vũ Cảnh cũng
muốn trận đấu của mình có thể dành thắng lợi trong khó khăn như vậy, cậu
muốn chứng minh, đoàn tân sinh của bọn cậu vô cùng mạnh mẽ, không ai