hay không?
Tựa hồ nhận ra lão đại bất mãn, Tiểu Tứ thút tha thút thít nói: “Lão đại,
cô đã hôn mê một đêm, không có người để ý tới tôi, tôi rất sợ hãi a…..”
Một đêm này đối với Tiểu Tứ thật đáng sợ, thật giống như lại bị nhốt trong
phòng tối, thế giới tĩnh mịch không chút tiếng động thiếu chút nữa là nghẹn
điên nó, điều này làm cho nó nhớ lại kiếp trước của Lăng Lan. Nó vẫn luôn
một mình chờ đợi Lăng Lan có thể cảm nhận được mình, đáng tiếc là phải
tới khoảng khắc cuối cùng của cuộc đời, Lăng Lan mới nghe được âm
thanh của nó, làm cho nó chờ đợi suốt 21 năm.
Tiểu Tứ sợ hãi lại phải trở lại quá khứ lần nữa, nó đã quen cùng Lăng
Lan làm nũng, quen cùng Lăng Lan trò chuyện, Tiểu Tứ biết nó rốt cuộc
không thể chịu đựng được sự cô tịch của lúc trước, nó tin tưởng, nếu Lăng
Lan thật sự xảy ra chuyện. Nó nhất định sẽ không do dự mà lựa chọn tự
huỷ.
“Đừng sợ, không phải tôi đã tỉnh rồi sao? Ngươi phải tin tưởng lão đại
chứ” Lăng Lan thấy thế, trong lòng liền mềm nhũn, trong không gian ý
thức nhẹ nhàng mà xoa dịu Tiểu Tứ, an ủi nó không cần sợ hãi.
“Ừm ừm ừm, lão đại là giỏi nhất.” Tiểu Tứ nước mắt còn chưa kịp lau
khô. Liền cứ như vậy mặt mũi tèm nhem nở nụ cười, vừa đáng yêu lại vừa
đáng thương.
Lăng Lan thấy thế không khỏi mà trầm mặc, cô đột nhiên phát hiện, Tiểu
Tứ đã không còn là một dãy số vạn năng trí tuệ mà giống như một con
người thật sự, cũng có vui, buồn, thương tâm hay sợ hãi…
Lăng Lan im lặng mà vuốt ve Tiểu Tứ một lát, rốt cuộc cũng làm Tiểu
Tứ bình tĩnh trở lại. Lăng Lan định điều khiển cơ giáp bay xung quanh
kiểm tra, lại đột nhiên phát hiện cơ giáp của mình hình như bị thứ gì đó trói