thực tế, lúc này hai người Lăng Lan và Lý Lan Phong đang vô cùng khí thế
mà bàn bạc ngất trời.
Thật ra Lăng Lan và Lý Lan Phong đã thay đổi cơ giáp, đáng lẽ kênh trò
chuyện của tiểu đội cũng mất đi tác dụng, nhưng sự tồn tại của Tiểu Tứ đâu
phải nói chơi, nháy mắt lại giúp Lăng Lan cùng Lý Lan Phong thành lập
một kênh trò chuyện riêng dành cho hai bọn họ.
“Không biết bọn Cận Chiến có ở đây hay không? Biết đâu lại ở ngay
trong đại sảnh này cũng không chừng? ” Lý Lan Phong quét nhìn một vòng
chung quanh, thấy tất cả đều là các cơ giáp chung một dáng vẻ, nhịn không
được lắc lắc đầu, anh thật sự không có biện pháp nhìn ra được đâu là thành
viên của tiểu đội mình.
“Chỉ cần bọn họ còn sống, liền nhất định có thể tìm được, không cần sốt
ruột.” Lăng Lan lại vô cùng bình tĩnh. Đối với đám người Tề Long, cô vẫn
rất tin tưởng. Trải qua nhiều lần mạo hiểm, đoàn đội của bọn họ sẽ không
bị loại việc nhỏ này làm khó. Hơn nữa đây cũng là khảo nghiệm của cô đối
với bọn họ, trong tình huống không có cô, bọn họ rốt cuộc có thể dựa vào
bản thân mà sinh tồn hay không.
Lúc này, bên trong một đại sảnh khác của quân hạm Tấn long, Tạ Nghi
đã cùng các nhân viên công tác nơi này thành lập mối quan hệ tốt đẹp,
khuôn mặt cậu tràn đầy tươi cười trở lại bên đồng đội, cùng đồng đội chia
sẻ tin tức mà cậu đã thám thính được.
Bảy người Tề Long cũng không ngồi chờ trong cơ giáp mà là ra ngoài,
bởi vì trang phục hiện tại họ đang mặc không phải là quần áo riêng của bọn
họ mà là trang phục thao tác cơ giáp chính thức của Liên Bang, cùng các
Cơ giáp sĩ của quân hạm chỉ huy giống nhau như đúc.
Nói ra cũng là nhờ vào vận may, ngay thời điểm bão từ bùng nổ, hai
người Tề Long và Lạc Lãng phối hợp cực kỳ ăn ý cùng đột nhập vào bên