Hai người tiếp tục trầm tư suy nghĩ, một lớn một nhỏ, à quên...cả hai
cùng nhỏ ngồi chung với nhau, hai tay chống cằm vẻ mặt phát sầu.
Mười phút, nửa giờ trôi qua. Cuối cùng một giờ cũng trôi qua... Không
thể nghĩ ra đề nghị gì hay, tiểu Tứ rốt cục phát điên, nó nắm tóc mình thét
to: "A... Không nghĩ ra được, đến cùng là nên lập mục tiêu vĩ đại gì giờ? "
"Vĩ đại? Muốn vĩ đại để làm gì?" Lăng Lan bị tiểu Tứ nhắc nhở, giống
như tìm được phương hướng, "Có lẽ chúng ta có thể bắt đầu từ những
nguyện vọng nhỏ ..."
Tiểu Tứ không hiểu: "Nghĩa là sao?"
"Nói ví dụ như tiểu Tứ ngươi, hiện tại ngươi muốn hoàn thành mục tiêu
gì nhất"
Tiểu Tứ nghe vậy, đứng bật dậy, lấy tay đánh lên vòm ngực nhỏ: "Đương
nhiên là muốn tiểu đệ số 1 của lão đại rồi. "
Lăng Lan cái trán hắc tuyến. Chẳng lẽ không thể có ý tưởng gì chí khí
hơn sao? Hơn nữa cô cũng đã sớm nói nó là tiểu đệ sốmột rồi, vì sao nó cứ
rối rắm ở vấn đề này vậy?
Tiểu Tứ tựa hồ cũng nghĩra cáigì, ánh mắt nó lóe sáng nhìn Lăng Lan
nói: "Lão đại, vậy bây giờ cô muốn hoàn thành chuyệngì nhất?"
"Tiếp tục ở lại trong lớp đặc cấp." Lăng Lan trả lời thật quyết đoán, hơn
nữa đây cũng chính là việc khiến cô lo lắng lâu nay.
"Tiếp tục ở lại? Cô không làm đứng đầu bảng sao?" Tiểu Tứ hoang
mang, dù sao với thực lực bây giờ của Lăng Lan, việc đoạt vị đầu bảng là
một chuyện vô cùng dễ dàng.