ĐẲNG CẤP QUÝ CÔ - Trang 462

Không biết phải bao lâu sau Hiểu Khiết mới gập laptop lại, ra khỏi

phòng làm việc, nhìn thấy phòng của Thang Tuấn vẫn sáng đèn, chợt nghĩ,
“Vẫn làm việc sao, không nên đến làm phiền anh ấy.”

Cô lặng lẽ rời đi.

Thang Tuấn gõ xong chữ cuối cùng, cầm cốc nước định sang phòng

Hiểu Khiết, phát hiện cô đã về rồi mà thoáng thất vọng.

Sau khi bước qua cổng công ty, Hiểu Khiết lang thang trên những con

phố, ngắm dòng giao thông tấp nập, cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Một cửa
hàng trưng bày rất nhiều sản phẩm từ thỏ Peter thu hút Hiểu Khiết. Cô dừng
lại ngắm nhìn mà thầm lo cho Thang Tuấn, “Peter, mày có biết hiện Thang
Tuấn đã lên bản kế hoạch thế nào không? Hy vọng anh ấy không bị quá sức
nữa.”

Cô mua vài xiên thịt nướng, nhìn lên bầu trời đêm rồi lại nhìn vào cái

tên Thang Tuấn trong danh bạ. Do dự hồi lâu, cho đến khi chính cô cũng
không chịu nổi bản thân, “Chỉ gửi một tin nhắn thôi mà, khó khăn thế ư?”

Chọn tên anh, chọn gửi tin nhắn, gõ chữ:“Cố lên, Thang Tuấn! Mong

được xem anh thể hiện thế nào vào buổi báo cáo ngày mai. Tin rằng anh sẽ
làm tốt.”

Rất nhanh, âm báo có tin nhắn vang lên, Hiểu Khiết vội mở ra xem,

nhưng chỉ là một tin nhắn rác: “Bạn có khó khăn về tài chính? Bạn thiếu
tiền? Hãy gọi x x x x x x.”

Cô câm nín, buồn bã hạ điện thoại xuống. Bất chợt lại có âm báo tin

nhắn. Ngập ngừng, Hiểu Khiết sợ rằng lại là tin nhắn rác, băn khoăn một
lúc mới mở điện thoại ra. Lần này là một bức ảnh chụp ngón tay trỏ chỉ lên
đỉnh tháp truyền hình Đông Phương Minh Châu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.