Lý Điềm chưa kịp nói, cô bạn cùng học Đại Bắc đã cướp lời: “Đúng vậy, bộ
lễ phục này là do tìm đến nhà thiết kế giỏi nhất nước để đặt may theo yêu
cầu. Điềm, cậu thật là hạnh phúc!”
Sau đó, mọi lời nói đều tập trung xung quanh vấn đề hàng hiệu quần áo,
vàng bạc quý báu. Lý Điềm lấy ra một vòng cổ kim cương, phần lớn mọi
người đều hét lên trầm trồ.
Tần Tiểu Ý khinh thường lén nói nhỏ bên tai Tiểu Tình: “ Vòng cổ như vậy,
cậu còn có nhiều hơn.”
Giản Tình hờn dỗi liếc mắt nhìn cô, ý bảo cô đừng nói lung tung. Đúng lúc
này, bỗng nhiên một cô gái đứng bên cạnh Giản Tình hét lên một tiếng:
“Giản tiểu thư, quần áo của bạn là do công ty Y&S ở Paris thiết kế.”
Tuy Giản Tình có xem qua tạp chí, nhưng chưa từng nghe đến công ty
Y&S, vì thế lắc đầu: “Mình không rõ lắm.”
Hiển nhiên, Tần Tiểu Ý có biết, vì thế đắc ý trả lời: “Đúng vậy, quần áo của
Tiểu Tình đều là do bạn trai đặt may từ Paris.”
Mọi người nhất thời im lặng, cho dù có người chưa từng nghe qua công ty
Y&S kia, nhưng vừa rồi nghe bạn bè thét chói tai, cũng đã đoán được giá trị
của quần áo rất xa xỉ. Còn bạn học vừa nói bộ lễ phục của Lý Điềm đặt may
bởi nhà thiết kế tốt nhất nước kia thì ngượng ngùng đỏ mặt xấu hổ.
***
Viên Dịch đi thẳng đến địa điểm hẹn trước, bởi vì cuộc va chạm với cô gái
kia nên trong lòng kích động không thôi. Dung mạo cô gái kia tuyệt mỹ,
ngay từ ánh mắt đầu tiên đã khắc sâu vào trong lòng anh. Sở dĩ anh không
vội tìm cách liên hệ với cô, vì anh biết cô cùng vợ của Triệu quản lý có
quen biết. Còn rất nhiều thời gian, Viên Dịch cũng không phải là một con
người dễ xúc động.