Phương Khiêm duỗi tay ôm lấy cô, khẽ thì thầm bên tai cô: “Không vội,
anh còn muốn làm việc khác trước.”
Lần này Giản Tình dứt khoát vùi đầu vào trước ngực anh, giả vờ không
nghe không thấy gì.
Phương Khiêm chờ nửa ngày cũng không thấy cô ngẩng đầu, biết cô gái
nhỏ lại thẹn thùng , cúi đầu cười, xoay người một cái đè lên người cô,
không khách khí tận hưởng món khai vị bữa sáng chuyên dụng của anh.
Một hồi vận động kịch liệt trên giường, lại một lần trình diễn ấm áp trong
phòng.
Phương gia có vẻ rất coi trọng lễ Nôel, bằng không Phương thị cũng sẽ
không vung một số tiền lớn vậy để tổ chức dạ hội. Vì thế lễ Noel hôm nay,
tuy rằng được nghỉ ngơi một ngày, nhưng Giản Tình cũng chỉ buồn chán ở
nhà một mình, vì Phương Khiêm vừa ăn xong điểm tâm, đã bị người trong
nhà gọi đi rồi.
Khoảng 10 giờ, đột nhiên có người đến gõ cửa, Giản Tình mở ra thấy hai
người không quen biết, một phụ nữ trung niên chừng 40 tuổi và một cô gái
chừng 20 tuổi. Giản Tình vừa mở cửa, người phụ nữ đã dùng ánh mắt
nghiêm khắc săm soi cô.
“Cô là Giản Tình phải không?” Nhìn chằm chằm Giản Tình nửa ngày,
người phụ nữ mới lạnh lùng mở miệng hỏi.
Giản Tình không biết hai người trước mắt, bèn gật đầu rồi hỏi:“Hai người
là?”
“Tôi là quản gia của nhà họ Phương, đây là bộ lễ phục dạ hội, do thiếu gia
bảo tôi mang đến.” Thái độ của người phụ nữ có điểm ngạo mạn, nhưng
trong lời nói cũng chưa có gì quá đáng, ra hiệu cho cô gái đứng bên cạnh
mang hộp quà ra: “Bên trong còn có một bộ trang sức để phối hợp cùng lễ
phục, do phu nhân tặng.”