Mọi người nghe xong lời này, ai nấy đều bị chấn động, bụng thầm nghĩ cô
gái kia là ai mà lại dám đến nhận xét về trang phục của giám đốc. Có điều
nhìn Phương Khiêm rồi nhìn Giản Tình, họ lại cảm thấy Tần Tiểu Ý nói câu
này quả thật rất chính xác. Trang phục của hai người, từ màu sắc đến đường
nét cắt may, quả đúng là sự kết hợp tuyệt vời.
Bộ lễ phục của Giản Tình vốn là ao ước của rất nhiều mỹ nữ, nay thấy
Phương boss với cô trông thật xứng đôi, tâm hồn mỏng manh của các cô gái
không thể tránh được mà tan vỡ thành cát bụi.
Thấy mọi người đang chăm chú nhìn mình, Phương boss không những
không tức giận vì lời nói của Tần Tiểu Ý mà còn chân thành nói: “Đây là
vinh hạnh của tôi.”
Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ tất cả mọi người đều bị ảo giác? Vì sao
Phương boss cao quý mặc trang phục xứng đôi với một cô nhân viên nhỏ
bé, mà lại cảm thấy thật vinh hạnh?
Phương Khiêm vừa nói ra lời này, ngoại trừ ba người đã biết rõ, những
người còn lại đều đang trong cảm giác hỗn độn.
Bây giờ khuôn mặt của Giản Tình đã đỏ đến nỗi có thể đem đi nướng bánh,
trong lòng vừa cảm thấy ngọt ngào, vừa cảm thấy dằn vặt. Sợ anh nói thêm
điều gì nữa, nên cô gắng giữ bình tĩnh: “Cám ơn giám đốc đã khen ngợi.”
Phương Khiêm nhìn cô gật đầu, khuôn mặt không lộ chút cảm xúc.
Bởi Tần Tiểu Ý nói một câu rất đúng với suy nghĩ của anh nên Phương
Khiêm nhìn Tần Tiểu Ý với khuôn mặt ôn hoà hiếm thấy. Anh cụng ly với
cô, tâm trạng vui vẻ nói: “Tần quản lý, hy vọng cô có thể tận hưởng vui vẻ
buổi tiệc tối nay.”
“Đương nhiên, nơi này có một chuyện rất thú vị, tôi cảm thấy rất vừa lòng.”
Tần Tiểu Ý trêu chọc.