rang ngon lành tới trước mặt anh, Giản Tình tò mò hỏi một câu: “Anh xem
gì vậy, lại còn rất chăm chú nữa.”
Phương Khiêm ngẩng đầu nhìn cô, tay gấp laptop lại: “Hôm nay có rất
nhiều email không đọc, giờ rảnh rỗi anh đọc qua.” Nhìn thấy đĩa cơm rang
thơm ngon trước mặt, anh tán thưởng: “Thơm quá.”
“Nhanh ăn đi, em đi lấy canh rong biển lên.” Nghe Phương Khiêm vô tình
nhắc tới email, Giản Tình sực nhớ tới email ở công ty hôm nay, cô quay
sang nhìn anh vài lần, tự hỏi không biết anh có đọc được hay không, chắc là
không, vì nếu có chắc hẳn anh đã sớm chất vấn cô.
Đến lúc đi ngủ, Phương Khiêm vẫn không hỏi cô chuyện cái email, trong
lòng Giản Tình càng thêm khẳng định anh không đọc được. Cô thở phào
nhẹ nhõm, rồi lại bắt đầu phiền não nghĩ xem nên giải thích chuyện này với
anh như thế nào. Hôm nay sau khi cô xem email, liền đi tìm trưởng phòng,
trưởng phòng cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nói chờ ngày mai ông
tìm hiểu xong sẽ giải thích cho cô. Giờ cô cũng nghĩ là không nên cho
Phương Khiêm biết chuyện này, nếu không chẳng biết phải giải thích rõ
ràng thế nào
Lúc cô vừa nằm xuống, anh liền xoay người đè lên cô, bàn tay ở trong chăn
lập tức lưu loát cởi áo ngủ của cô ra. Giản Tình bị anh động tay động chân
miệng cười không dứt, giọng nói mềm mại kêu nhỏ, “Khiêm…”, lập tức bị
một cái hôn nồng nhiệt của anh che miệng lại.
Sự vuốt ve quen thuộc, hơi thở thân thiết làm Giản Tình cảm thấy thỏa mãn
tự đáy lòng. Chăn tơ lụa mềm mại đã bị hai người đẩy xuống giường, hai
chân Giản Tình vòng ôm lấy tấm lưng gầy gò của anh, da thịt nhẹ nhàng ma
sát, bắt đầu từng cơn khoái cảm.
Anh cúi người nhìn bộ dáng mê người của cô, không nén nổi thở dài: “Bảo
bối, em thật đẹp.”