ĐÁNH CẮP TÌNH YÊU - Trang 226

Anh mang trên chân là giày da đắt tiền, đến đây giẫm nước, không chừng
giày sẽ hỏng mất thôi.

“Anh đi bộ đến đây.” Đứng ở cửa chợ ồn ào lộn xộn, vẻ mặt Phương Khiêm
vẫn bình thường như lúc đứng trên bàn hội nghị chỉ tay năm ngón. Chỉ có
thể nói rằng năng lực gặp biến không sợ hãi của anh đã đạt tới cảnh giới cao
nhất.

Giản Tình đột nhiên cảm thấy tủi thân thay Phương Khiêm, cảm thấy người
đàn ông trước mắt thật sự đã bị lãng phí vì mình. Nếu không gặp cô, không
yêu cô, chắc rằng nơi anh xuất hiện sẽ không phải siêu thị hoặc chợ, cũng
không cùng cô ở trong căn phòng nhỏ mấy chục mét vuông, ăn đồ ăn đạm
bạc cô nấu. Anh là con trai nhà giàu có, dù ăn hay ở, có loại nào mà không
phải trải qua sự chuẩn bị tỉ mỉ. Vậy mà giờ đây, anh lại đứng bên cô, đôi
bàn tay sạch sẽ giúp cô cầm cái gói to ướt đẫm, còn tản ra mùi tanh hôi đặc
trưng của hải sản. Ngay cả cô là người bên ngoài nhìn còn đau lòng, thật
không biết cảm giác của chính anh ra sao.

“Mua xong rồi chứ?” Người đàn ông một thân cao quý nho nhã, trên tay lại
cầm theo cái túi plastic màu đen tổn hại hình tượng, đứng ở trong đám
người, ánh mắt nhìn cô dịu dàng, ôn hòa.

Giản Tình đột nhiên cảm thấy cay cay nơi sống mũi, cô lập tức nở nụ cười
xán lạn, vòng tay ôm lấy tay kia của anh, dịu dàng nói: “Xong rồi, chúng ta
về nhà thôi.”

Cho dù thế nào, giờ anh là của cô, anh nguyện ý vì cô ở trong căn phòng
nhỏ, anh nguyện ý vì tâm tình của cô mà giấu diếm quan hệ hai người, anh
nguyện ý vì cô cầm gói to tanh hôi khó chịu. Anh nguyện ý nhiều như vậy,
cô còn mong ước xa xôi gì nữa đây, chỉ như vậy cũng đủ làm cho cô hạnh
phúc thật lâu rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.