Nực cười, cho dù anh rảnh thật, cũng không bao giờ đồng ý đi quay quảng
cáo trên TV. Hiệu ứng của áp-phích đã vượt quá xa khỏi phạm vi tính toán
của anh. Tuy nhìn bể ngoài anh bình tĩnh như vậy, nhưng thực ra trong lòng
đang nóng như lửa đốt, chỉ muốn lợi dụng chức quyền thu lại toàn bộ áp-
phích đã tung ra.
Do thân phận của mình, bạn bè Phương Khiêm đều thuộc hạng giàu có khá
giả. Lần này ra áp-phích, không ít bạn bè gọi đến trêu chọc anh, hỏi anh cô
gái trong áp-phích là ai. Cứ nghĩ đến bộ dáng quyến rũ của cô bị vô số đàn
ông ngắm nghía với ý đồ đen tối, Phương Khiêm lại cảm thấy ngày trước
họa chăng mình bị điên mới đồng ý cho cô đi chụp áp-phích!
Tình huống của Giản Tình chẳng khá hơn Phương Khiêm là bao. Chức vị
của Phương Khiêm cao, cho dù anh nổi tiếng, người khác cũng không dám
quấy rối anh, nhưng số Giản Tình lại không may mắn như vậy.
Cô cảm thấy mình giống như một con khỉ trong vườn thú, bị mọi người
ngắm nghía chẳng kiêng nể gì.
Buổi sáng bước vào văn phòng, Giản Tình thiếu chút bị bao phủ bởi những
bó hoa ùn ùn kéo đến. Cô quan sát xung quanh, thấy các đồng nghiệp trong
văn phòng đều đang bận rộn, đi tới đi lui. Không phải họ vội vàng làm việc,
mà là vội vàng dọn sạch đống hoa để có chỗ làm việc. Cảnh tượng này làm
cho Giản Tình kinh hãi như gặp phải ác mộng.
Thân hình tròn vo của Lâm Kiều Kiều ngập trong đống hoa, bận bịu tíu tít.
Khi nhìn thấy Giản Tình, cô bé cười tươi rói, gạt đống thiệp sang một bên,
chạy đến chỗ Giản Tình.
“Chị Tình, đây là đống thiệp của các anh chàng mời chị đi ăn cơm. Chị xem
xem, thật kinh khủng! Em liếc sơ qua, thấy không phải ở mấy quán ven
đường, mà là nhà hàng cơm Tây cơ đấy. Chỗ này đủ cho chị ăn cả một lầu
thức ăn ngon nhé!”