“Em giúp anh cạo.” Giản Tình cầm lấy dao cạo trên tay anh, ý bảo nam
nhân cao hơn cô một cái đầu phải ngồi xuống nắp bồn cầu, để cho cô tiện
phục vụ.
Được người ôn nhu như vậy hầu hạ, anh đương nhiên vui vẻ hưởng thụ. Nữ
nhân ngũ quan xinh xắn gần gũi mình, thật đúng là cảnh đẹp ý vui. Một đôi
mắt phượng mở to, cùng đôi môi đỏ mọng nhẹ mân, hơi thở phát ra dịu
dàng. Thấy vẻ mặt cô hết sức chuyên chú, Phương Khiêm không nhịn được
khóe miệng khẽ cười, lại làm cho cô gái nhỏ giận dỗi: “Không cho cười,
nếu cạo phải da thì làm sao.” Ngón tay nâng lấy cằm của anh, đôi khi lại di
chuyển, giống như đang cù nhẹ anh, đi thẳng vào trái tim anh, thì ra, cạo râu
cũng là một loại tra tấn.
Giản Tình có loại ảo giác, cảm thấy mình hình như không phải đang cạo râu
cho anh, mà như đang đánh bóng cho một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.
Cạo xong, thổi mạnh một cái, bọt trắng dần dần rút đi, khuôn mặt tuấn tú
hoàn mỹ lại hiện ra ở trước mắt cô, làm cho tim cô đập dữ dội, lại có cảm
giác hít thở không thông, thì ra, nhìn quá gần vào anh, cũng là một loại tra
tấn.
Thời gian buổi sáng tốt đẹp, trong lúc hai người nào đó ái muội, đã lặng lẽ
trôi qua.
Ăn xong bữa sáng, hai người sửa sang lại, rồi mới bước ra khỏi cửa.
Giản Tình định chuẩn bị bắt xe buýt đi làm, nên muốn đi trước anh, như
vậy vừa tiện vừa không cần né tránh. Nhưng xuống dưới lầu đã thấy anh
mở cửa xe, sau đó mặt không thay đổi ngồi ở bên trong, chờ cô đi bước tiếp
theo. Giản Tình do dự, nếu mình thật sự ra ngoài bắt xe buýt, chắc chắn anh
sẽ rất tức giận! Không ngần ngại bao lâu, cô liền đi tới cửa xe, tự mình cầm
điều khiển mở xe rồi ngồi xuống, cô không muốn anh vì một việc nhỏ mà
tức giận.