ĐÁNH ĐU CÙNG SỐ PHẬN - Trang 57

nhường một li: Nhưng ông có nghe người ta đồn là nó hay đi lăng nhăng
không? Miệng thế gian như làn sóng biển, chấp gì, bố đáp trả. Mẹ vẫn
không chịu: Gần mực thì đen gần đèn thì rạng đấy, cái Hường nó học giỏi,
ít chơi bời thì không ảnh hưởng, đằng này lại chơi với cái đứa học dốt, đua
đòi…

Ô tô đang trên đường về nhà, tuy anh lái xe là người của ủy ban huyện

chuyên lái cho bố tôi, song chuyện trong nhà mà bố mẹ cứ chẳng chịu nhau
như vậy, phô cả ra thật bất tiện. Tôi nói: Con xin bố mẹ đấy, về nhà hẵng
nói có được không! Chị Bích Thuận đang buồn vì thi đại học không đậu,
con đến ngủ chơi với chị ấy một đêm, an ủi chị ấy có sao nào mà phải làm
ầm ĩ lên như thế. Bố, mẹ tuy ngồi im song tôi biết vẫn không chịu nhau.
Một thầy tướng số tử vi, hôm ấy không biết đến từ đâu mẹ mời về nhà (lúc
đó bố đang ở cơ quan) có cả tôi ngồi cạnh, chẳng đã phán: Cái số anh chị
hễ nói với nhau là ông chẳng bà chuộc, nhưng thế mới ở được với nhau,
anh lửa sấm chớp, chị nước sông dài, tuy nước kỵ lửa, nhưng không dập tắt
được nhau mà còn hỗ trợ nhau, anh lên được là nhờ có chị đứng sau.
Nghiệm ra, thầy nói chẳng sai. Tôi thì thiên về bố hơn, dù sao bố cũng có
chức sắc, có trình độ, chứ mẹ hay ghen bóng ghen gió, không tin tưởng ở
sự chung thủy của bố nên lúc nào cũng nghi ngờ thành mất khôn.

Tôi đến ở chơi với Bích Thuận một đêm, cũng là muốn làm sáng tỏ

điều nghi vấn như lời mẹ vừa nói ra. Nhiều xì xào đồn đại đã đến tai tôi, tin
sao được. Ông hiệu trưởng trường chị ấy vào hàng cha chú, chỉ kém ông bố
chị có vài tuổi, làm gì có chuyện loạn thế! Trường lại là trường điểm của
tỉnh, quan trên nhìn xuống người ta trông vào, trước hết hiệu trưởng phải
giữ gìn danh tiếng của trường chứ. Hồi Bích Hường còn ở nhà, có lần tôi đã
hỏi về những đồn đại không hay về Bích Thuận, chị ấy lắc đầu bảo, đấy là
chuyện riêng tư của người khác tôi không quan tâm, Thúy chỉ nên quan tâm
đến việc học của mình thì hay hơn đấy. Bà chị tôi tính vẫn vậy, dửng dưng
trước chuyện của người khác, ngay đến cái chết bi thảm của anh Văn Nhân,
chị cũng chỉ xúc động chút xíu rồi quên ngay. Có lần bố tôi nói: Con nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.