ĐÁNH ĐU CÙNG SỐ PHẬN - Trang 80

người trên sườn đồi lẳng lặng chuồn thẳng, xuống đường là bước sấp bước
ngửa về nhà. Không dám ho he câu nào với mẹ, em rỉ tai chị Bích Hường.
Nghe xong, chị ngồi im lặng một lúc mới nói: Đúng là bố đi lòng thòng với
cô Ngát ở đội vườn ươm rồi. Giờ thì em hiểu câu “lòng thòng” nghĩa là thế
nào. Chị Hường còn nhắc: Cấm Thuý không được nói với ai chuyện này
đấy nhá. Có lần em hỏi bố: Bố có thương mẹ không? Bố nhìn em một lúc
mới nói: Thương. Bố xin cho mẹ đi học làm cô giáo là để đỡ vất vả đấy
thôi. Sao bố mẹ hay cãi nhau thế? Bố cười trừ. Rồi xoa đầu em bảo là, con
còn bé không nên biết nhiều chuyện của người lớn, phải như chị Bích
Hường nhà mình ấy, chăm chỉ, học giỏi và không bao giờ tò mò hỏi về
chuyện của người lớn cả. Trong đầu óc còn thơ dại của em ngày ấy, chuyện
của người lớn, của bố mẹ thường là xấu, là đáng ghét như thế, nhớ lại làm
gì cho mệt đầu óc. Nhưng càng lớn, những chuyện của bố mẹ mà em được
chứng kiến càng in đậm vào tâm trí, trở thành những kỷ niệm đau lòng,
nhiều lúc nghĩ đến mà nước mắt cứ ứa ra. Một lần chị Bích Hường trông
thấy những giọt nước mắt của em lăn dài, chị hỏi: Sao Thúy lại khóc một
mình? Em bảo buồn về bố mẹ chúng mình lắm. Bố mẹ các bạn trong lớp có
hay cãi mắng nhau vậy đâu. Chị bảo, tôi cũng rất buồn nhưng không bao
giờ khóc như Thúy, khóc chỉ làm mình thêm yếu đuối thôi. Ngày đó em
cũng có ý đợi, mặc dù không bao giờ thích thú cái chuyện bố đã nói với cô
Ngát trên đồi sim cả, rằng bố sẽ mang về cho em và Hường một em trai.
Nhưng chuyện đó đã chẳng xảy đến. Chỉ toàn thấy bố mẹ lại cãi nhau và có
lần em nghe người ngoài kháo với nhau, mẹ đã tìm đến tận vườn ươm
mắng mỏ, dứt tóc, xé áo cái cô Ngát “lòng thòng” kia. May mà từ ngày bố
lên phó giám đốc, rồi giám đốc lâm trường trong nhà cũng đỡ lục đục hơn.
Chị Hường bảo, đấy là mẹ nín nhịn giữ thể diện cho bố, chẳng gì bố cũng
là lãnh đạo mấy trăm con người ở đây. Chị còn bảo nhỏ với em là từ ngày
làm “to”, bố rút vào hoạt động bí mật cũng ít bị điều tiếng hơn. Lúc đó em
đã hiểu được phần nào cái câu “hoạt động bí mật” chị nói. Quả là sự thay
đổi “chiến thuật” của bố cũng phần nào để mẹ đỡ ghen tuông, bực mình.
Từ ngày nhà chuyển về thị trấn, xây mới khang trang, bố lại kiếm được
nhiều tiền, đã làm cho không khí gia đình vui vẻ, bố mẹ đỡ ông chẳng bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.