ĐÁNH ĐU CÙNG SỐ PHẬN - Trang 82

em muốn đủ điểm không phải thi lại, thầy sẵn lòng giúp, đừng ngại ngần gì.
Thế rồi những môn chị học kém nhất là toán, lý, hóa, sinh đều được vớt, đủ
điểm trung bình cả. Đến cuối học kỳ ông mới “chốt lại vấn đề”: Thầy giúp
Bích Thuận thế, em không đền ơn gì à? Chị bảo biết lấy gì đền ơn thầy
đây? Ông ta nói không biết ngượng mồm: Dễ thôi, buổi trưa thầy trò mình
ra nhà nghỉ vui vẻ nhá. Nghe ông nói toạc móng heo như thế chị thấy tởm
lợm, đỏ chín mặt. Chị định đi khỏi phòng hiệu trưởng ngay lúc ấy, thì ông
nắm tay giữ lại, hỏi tiếp: Thế em có còn định thi học kỳ nữa, thi tốt nghiệp
nữa không nào? Chị không rút tay ra được, nhìn ông tính bài cùn: em học
kém thế, nghỉ học thôi thầy ạ. Ông vẫn cầm tay chị bảo là leo cau gần đến
buồng rồi, mà lại bỏ, không tiếc à? Em cần có cái bằng tốt nghiệp phổ
thông, xin việc ở đâu chẳng đắt, thầy có mối quan hệ rộng sẽ xin giúp cho,
được chưa nào. Lợi dụng lúc chị đang đứng ngây ra chưa nên biết nên trả
lời thế nào, ông ôm chầm, hôn vào má vào môi. Đến lúc ấy chị không
cưỡng lại được, ông chớp thời cơ rất nhanh, bế thốc chị vào trong buồng.
Lần sau thì ông đưa chị ra nhà nghỉ ở vùng ven thị xã. Mỗi lần xong xuôi,
ông đều cho chị tiền, khi dăm bẩy trăm, khi cả triệu đồng. Chị trở thành
món hàng trong tay ông ta, thành con điếm từ lúc nào không biết nữa. Một
lần ông bảo: Anh (khi có riêng hai người ông chuyển từ thầy sang anh) có
người bạn thân muốn được làm quen với em đấy. Bạn nhưng cũng là sếp
anh, phải đối xử tốt với sếp anh đấy nhé. Tưởng ai, người bạn ông ta định
giới thiệu lại chính là bố em mới trớ trêu làm sao. Ngày đó bố em chưa biết
Bích Thuận, nhưng chị ấy thì quá biết bố em. Vừa gặp chị nói ngay: Chào
chú, cháu chơi thân với cả Bích Hường và Diệu Thúy đấy ạ. Nghe nói thế,
bố em ngượng đỏ mặt, nói vài câu chẳng đâu vào đâu rồi rút lui. Nhưng nếu
bố em biết dừng lại chỉ đến đó thì cũng có thể tha thứ được. Ông lại qua sự
môi giới của ông bạn vàng Dương Tiến liên tiếp có những sa đà tệ hại nữa,
đó là có quan hệ với một đứa người dân tộc thiểu số còn ít tuổi hơn em, học
dưới em hai lớp. Hôm đó đang giờ ra chơi chuẩn bị vào tiết học cuối thì
Bích Thuận đến tìm em, kể lại chuyện tồi tệ ấy. Em sôi sục, tự ý bỏ luôn
tiết cuối, thẳng lên văn phòng Ủy ban huyện. Bố đang ngồi làm việc, thấy
em đến thì rất ngạc nhiên, hỏi là đang giờ học cơ mà? Em giận quá đến nỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.