DANH DỰ HUY HOÀNG - Trang 17

“Nếu thấy đau thì đó là dấu hiệu tốt,” nàng bảo hắn, giọng nàng

không hơn lời thì thầm khàn đặc. “Nó sẽ sớm qua thôi. Hơn nữa,
anh thật là may mắn vì còn đang cảm nhận được,” nàng bổ sung.

Sự chỉ trích trong giọng nói của nàng khiến Duncan bất ngờ, và

hắn nhướng cao chân mày phản ứng. Madelyne ngước lên ngay lúc
đó và bắt gặp vẻ mặt của hắn. Nàng vội giải thích. “Anh sẽ không
phải lâm vào tình trạng này nếu anh không hành động bất cẩn. Tôi
chỉ hy vọng hôm nay anh đã được bài học tốt. Tôi sẽ không thể cứu
anh lần thứ hai.”

Madelyne nhẹ giọng. Nàng thậm chí cố mỉm cười với hắn, nhưng

đó là một nỗ lực yếu ớt nhất. “Tôi biết anh tin Louddon sẽ hành
động trọng danh dự. Nhưng đó là lỗi của anh. Louddon không biết
tôn trọng những gì là danh dự. Hãy nhớ điều đó để trong tương lai
anh có thể sống mà nhìn thấy những năm tháng khác.”

Nàng hạ thấp ánh mắt và nghĩ về cái giá nàng phải trả vì dám

giải thoát cho tù binh của anh trai nàng. Sẽ không mất nhiều thời
gian để Louddon phát hiện ra nàng đứng đằng sau vụ giải thoát.
Madelyne đã cầu nguyện với sự tạ ơn để Louddon rời khỏi pháo đài,
vì chuyến khởi hành của gã sẽ cho nàng thêm thời gian thực hiện kế
hoạch giải thoát của nàng.

Trước tiên, Nam tước phải được chăm sóc. Một khi hắn an toàn

trên đường về, nàng có thể lo lắng về những hậu quả của hành động
liều lĩnh này. Nàng xác định không nghĩ về nó bây giờ. “Cái gì đã
làm thì không thay đổi được nữa,” nàng thì thầm, để tất cả đau đớn
và tuyệt vọng lộ ra trong giọng nàng.

Nam tước không đáp lại lời khuyên của nàng, và nàng không giải

thích gì thêm. Sự im lặng kéo dài giữa họ như vực thẳm đào sâu.
Madelyne ước hắn sẽ nói cái gì đó với nàng, bất cứ điều gì, để làm
dịu đi sự khó chịu. Nàng bối rối bởi bàn chân hắn ép sát vào nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.