ĐÁNH THỨC TRÁI TIM - Trang 334

mình đang chơi đùa với Katie lúc con bé vờn đuổi theo mấy con bướm. Đó
là ngày đầu tiên mà họ nói chuyện với nhau sau mười lăm năm. Kể từ đó họ
trao đổi vài câu ngắn ngủi, thân thiện nhưng vô thưởng vô phạt.

Có ti ếng chuông điện thoại, Maryellen tự động đưa tay bắt máy. Ngày dự
sinh của cô đã gần kề nên mẹ cô gọi ngày hai lần và hay lui tới thăm nom
hơn. Em gái cô, Kelly, sẽ sinh con trong vài tuần nữa, và họ giữ liên lạc
thường xuyên. Có lẽ là Kelly gọi cho cô, em gái cô thường gọi vào đầu giờ
chiều.

“A lô”, cô nói, đợi nghe giọng em mình. Đúng là Kelly.

“Chị cảm thấy thế nào rồi?”. Kelly hỏi.

“Em cảm thấy thế nào rồi?”.

“Cảm thấy ì ạch”, Kelly nói, cười khúc khích.

“Chị cũng vậy”. Chỉ có Maryellen là không cười.

“Chúa ơi, ai mà biết chín tháng kéo dài lâu thế này kia chứ”, Kelly phàn
nàn. Không như Maryellen, em gái cô gặp khó khăn trong quá trình thụ
thai, nhưng - lại không giống như Maryellen - em cô không gặp chút rắc rối
nào trong lúc mang thai cả. “Em chẳng mặc vừa bộ đồ nào nữa rồi. Và mỗi
ngày đều có thêm những vết rạn mới trên da. Không phải là em kêu ca gì,
chỉ là em đã quên thời kỳ mang thai có thể bất tiện như thế nào”.

Maryellen c ảm thấy thôi thúc, không thể không nhắc nhở em gái mình rằng
trong suốt quá trình mang bầu đứa con này, cô bị dính chặt với chiếc ghế
sô-pha trong phòng khách. Sự thoải mái mà cô đang mong mỏi vốn là
những điều giản dị, hết sức bình thường mà trước đây cô dĩ nhiên có. Cô
khao khát chờ đến lúc mình có thể bò lên giường và âu yếm chồng mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.