Tất cả mọi người dừng lại các động tác, đều đang lẳng lặng lắng nghe,
rất sợ bỏ qua mỗi một chữ.
Hát đi, hát đi, cứ như vậy hát tiếp nữa là được rồi.
Nơi này tiếp tục trở nên yên tĩnh, tất cả mọi thứ đều ném lại.
Ban đầu Vương Kỳ Chấn còn muốn tức giận mắng thuộc hạ, nghe được
âm thanh kỳ ảo như thế bỗng nhiên không há miệng nổi. Hắn cũng không
tin Phật, nói cái gì mà nhân quả báo ứng đều là trò lừa gạt người, mà khi
trên mặt tất cả mọi người đều xuất hiện thần sắc cung kính trang nghiêm,
hắn bỗng nhiên cảm thấy loại lực lượng mạnh mẽ được truyền thừa xuống
từ thời cổ chí kim này làm cho hắn kính nể.
"Mười bài văn chương khen không đầy đủ. Dường như họ càng đoan
chính thì càng khó có bạn bè. Cao thấp tự có thần linh phù hộ. Ngày đêm
tranh giành sẽ không được chúng thánh ưu du. Người tốt là đã biết thấu
hiểu đau tiếc quốc gia. công việc nhiều thì cần phải có nhiều người làm. Vi
tăng tiến lên khuyên đệ tử lắng nghe. Chờ một mạch trang nghiêm liền bắt
đầu nghỉ ngơi."
Bắt đầu có người truyền nhau hát theo, ngay ngắn có trật tự, giống như
đang làm một lễ cúng bái.
Lúc tiếng hát hơi dừng lại, mọi người liền đi về phía trước vài bước, cuối
cùng cũng thấy được nơi phát ra tiếng hát.
Một tăng nhân ăn mặc áo sa y màu xanh, ống tay áo và ống quần vén lên
thật cao, qua lại liên tục ở vài cái nồi lớn và trong đất bùn, mấy người bách
tính ăn mặc bình thường cũng tham gia vào trong đó.
Dưới sự hướng dẫn của tăng nhân mọi người cùng ca hát, tiếp tục công
việc trong tay, trên mặt của tất cả mọi người đều là dáng vẻ tươi cười vui
sướng.