Cuối cùng triều đình chẳng qua chỉ nói một câu để che giấu được: Hàn
Chương tự đại khinh địch, nóng lòng cầu thành, chôn vùi năm vạn đại quân
tinh nhuệ của triều đình.
Nếu như Hàn Chương thực sự không chịu nổi như thế, vì sao trong mấy
năm về sau, chỉ cần khói lửa chiến loạn nổi lên bốn phía, hoàng thượng liền
cảm thán đau đớn khi mất đi Hàn Chương năm đó.
Rốt cuộc là bởi vì cái gì mới làm cho Hàn Chương bị đánh bại?
Nếu như gia cố thành trì, có đầy đủ lương thực cung cấp, Hàn Chương
có thể đánh thắng trận hay không?
Cho nên nhất định nàng phải thử một lần.
Tổ mẫu đem sổ sách giao cho nàng cũng có ý tứ này, thay vì để cho tất
cả sài lang hổ báo nhìn chằm chằm Cố gia, chẳng bằng sớm đem lương
thực quyên góp cho triều đình, giao cho một người tuyệt đối sẽ không đem
lương thực biến thành lợi ích, những thứ lương thực này sản xuất ra cho
Trấn Giang, để nó dùng cho Trấn Giang, bảo vệ những người đã khổ cực
trồng trọt ra chúng nó.
Đây mới đúng là chỗ tốt nhất mà chúng nó thuộc về.
Cố tam phu nhân nuốt một ngụm nước miếng, không ngừng nói ra, "Sổ
sách này, quyên góp lương thực cũng không thể nào làm được sổ, nàng là
một đứa nhỏ... làm sao có thể làm chủ thay cho gia tộc Cố thị. Cố gia chúng
ta không có nhiều lương thực như vậy."
"Nàng làm chủ được." Cửa bị người mở rộng ra, một người trung niên
mặc bộ trường xam màu xám xanh đi đến.
Lang Hoa kinh ngạc nhìn sang, khuôn mặt của người nọ có hình chữ
điền, lông mi có chút nhạt, đôi mắt vừa lớn sáng vừa sáng, một thân phong