ngày ông đều phải đến thỉnh an lão phu nhân chi chính. Lúc đại ca đi, ông
lại rất ít khi đi, khi chi chính chuyển đến huyện Đan Đồ, trên cơ bản ngoại
trừ lễ mừng năm mới thì ông sẽ không tới cửa. Ở trong lòng của lão phu
nhân chi chính, nhất định sẽ cho ông là một con sói vong ân phụ nghĩa.
Lang Hoa nhìn thần sắc áy náy trên mặt của tứ thúc, nghe tổ mẫu trách
mắng cũng không dám ngẩng đầu, ngón tay khẩn trương nắm chặt cùng
một chỗ. Nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái, nếu như một người thật sự là
lang tâm cẩu phế, tuyệt đối sẽ không bởi vì bị nói mấy câu liền khó chịu.
Nhìn từ biểu hiện của tứ thúc, ông là rất quan tâm tới tổ mẫu và nàng, vậy
tại sao khoảng cách của bọn họ càng ngày càng xa, giống như là tổ mẫu
nói, giống như sợ bị dính vào xúi quẩy?
Nhưng mà nếu như sợ bị liên lụy thì vì sao khi nghe thấy tin tức chi
chính Cố gia gặp nạn, liền vội vàng không ngừng mà chạy tới hỗ trợ?
Trong này nhất định có một lý do mà bọn họ không biết.
Cố Thế Ninh hắng giọng một cái, "Tam tẩu, tẩu muốn để cho hai hài tử ở
chỗ này nghe tẩu nhận sai phải không?"
Cố tam phu nhân hiểu rõ hơn nhiều, thả tay đang nắm chặt tay của Cố
Bỉnh Chi ra.
Sau khi hai đứa con được mang đi, Cố tam phu nhân há miệng run rẩy
quỳ gối xuống đất trước mặt Cố lão phu nhân, "Đều là ca ca của con đột
nhiên si mê đánh bạc, ở Vinh Hầu quốc mở một nhà cái, cược thua hơn hai
vạn lượng bạc, cha con vừa mới thấy, liền đi khắp nơi mượn bạc trả nợ cho
ca ca con, rồi tìm đến chỗ con, con nào có tiền, sau đó..."
Cố lão phu nhân lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ có bán lương thực ở trên điền
trang thôi ư?"