DẠO BƯỚC PHỒN HOA - Trang 330

bỏng, dường như xuôi theo châm đốt đến ngón tay nàng. Nàng tăng thêm
dũng khí vất miếng vải máu đó vào trong bồn gốm, dặt dò A Mạt, “Lặng lẽ
đem đi đốt đi, đừng để lại vết tích.” Nói xong nàng quay đầy nhìn Triệu
Linh.

Triệu Linh cũng đang nhìn Lang Hoa, đôi mắt đó của nàng trong suốt

đến tận đáy, đen trắng rõ ràng, không có nửa điểm sợ hãi, nếu nói vừa rồi
tay hơi run, có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy tình hình như thế nên có chút hồi
hộp sơ sơ.

Một hài tử tám tuổi lại hời hợt làm cái việc mà mấy người lớn cũng

không dám làm đó, hoặc là đã trải qua nhiều việc gian khổ hơn, luyện thành
sự trầm tĩnh ngày hôm nay, hoặc là thật sự được Phật Bồ Tát điểm hoá.

Nếu như bắt hắn phải tin một, hắn sẽ chọn vế trước, thế nhưng một tiểu

thư được nuôi dưỡng trong nhà thì có thể gặp phải bao nhiêu khó khăn?

Triệu Linh hỏi qua loa một câu, "nàng là ai?”

Lang Hoa nhướn mày, “Câu này là ta phải hỏi ngươi mới đúng, rốt cuộc

ngươi là kẻ nào?” Nói rồi từ trong tay A Mạt nhận lấy một miếng vải sạch
sẽ, thấm thuốc bột rồi thuận thế dán vào vết thương của Triệu Linh, “Ta có
thể cứu ngươi, cũng có thể giao ngươi cho quan phủ.”

Triệu Linh nhìn tiểu cô nương trước mắt không hề chữa thương qua loa

đại khái cho hắn, đồng thời cũng lạnh lùng uy hiếp hắn.

“Ta tin.” Triệu Linh nói rồi nhắm mắt lại.

Sao hắn lại không tin chứ?

Nàng không phải chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, nàng bảo Tiêu Ấp đưa

cho hắn một bộ quần áo của nha đầu, nhân lúc Vương Nhân Trí đem hộ vệ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.