DẠO BƯỚC PHỒN HOA - Trang 496

Vương Kỳ Chẩn làm sao còn có thể thảm hơn so với Mẫn Hoài chứ?

Hàn ngự sử và Lý Húc nhìn nhau một cái, chuyện này không đúng,

không thể mặc cho phát triển như vậy nữa.

Hàn ngự sử lập tức đi tới trước mặt Hàn Chương, "Hàn tướng quân, hay

là điều động thêm nhẩn mã qua đây, đây... vạn nhất thành bạo loạn, chúng
ta cũng không kham nôi cái trách nhiệm này a.”

Hàn Chương trên mặt xuất hiện nụ cười lạnh lùng, “Hàn ngự sử, ngài

quên rồi sao, quân đội ta mang tới từ Lĩnh Bắc còn chưa tới đâu, nhân mã
có thẻ điêu động trong thành Trân Giang không phải đêu ở cả nơi này rôi
sao? Trước đó ngải đi cùng ta cũng biêt, người của ta cộng lại còn không
nhiêu người băng hộ viện của Vương Nhân Trí đại nhân.” Nói rôi quay đâu
nhìn về phía Lý Húc, “Viện quân của Lý đại nhân không phải cũng chưa
đên sao?” Ta muôn điêu động nhân mã, đáng tiêc trong tay không người.
Không bột không gột nên hỏa.”

Lý Húc bị hỏi đến không thể nói gì, đúng thể, làm sao hắn có thể hướng

đến Hàn Chương câu người chứ?

Hàn Chương nhìn mọi người, "Ta thấy các vị đại nhân hay là an tâm một

chút chớ nóng, bách tính không thể náo loạn tiêp được, một hôi cũng giải
tán thôi.”

Vương Kỳ Chẩn đã không chịu nổi nữa rồi, hắn cảm giác mình đang rơi

vào trong địa ngục, đau đớn từ bôn phương, tám hướng nhào tới, vô sổ
cánh tay rơi trên người hãn, dường như muôn đem hãn ăn sông nuôt tươi.
“Ta không phải là Mẫn Hoài, ta không phải là Mẫn Hoài...” Nhất định là có
người coi hắn là Mẫn Hoài rồi. Vương Kỳ Chẩn từ hô to biển thành thấp
giọng rên rỉ.

"Cứu mạng, cứu mạng...” Nước mắt, nước mũi và máu trộn lẫn một chỗ,

nhoe nhoét ở trên mặt hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.