Lang Hoa gật đầu với Tiêu ma ma, hai người bước nhanh ra sân.
Sai nha cẩn thận tỉ mỉ đánh xong mười côn, Lý Húc giống như chết rồi
nằm dưới mặt đảt.
Lý quản gia gọi tên Lý Húc, Lý Húc cũng không có khí lực đáp lại, qua
một lúc, Lý Húc mới nghe được thanh âm quen thuộc trên đâu truyên
xuông, "Lý huynh, ngươi chịu khô rôi."
Lý Húc nhất thời như vở được cọng rơm cứu mạng, lập tức trở mình
nhìn.
Lục Anh đoan đoan chính chính đứng ở cửa đại lao, ve mặt thương hại
nhìn Lý Húic.
"Lục tam đệ", Lý Húc thanh âm khản khàn, "Mau giúp ta nói lời hay với
Hàn tướng quân, thả ta ra đi!"
Lục Anh nhìn hai bên, lúc này mới lấy ra trong ngực ra một miếng bông
nhanh chóng đưa cho Lý Húc, "Lý huynh đem nó để sau người, có thể bớt
đau một chút, mỗi ngày lúc bị đánh vẫn kêu to bình thường, sai nha sẽ
không phát hiện."
Lý Húc thần tình cảm kích, "Cũng là Lục tam đệ lo nghì cho ta." Lý
quản gia bên cạnh cũng xúc động, "Lão gia nhà ta và Lục lão gia là anh em
kết nghĩa, Lục tam gia với đại gia cũng như vậy, âm tình của Lục gia Lý gia
chúng ta ghi tạc trong lòng."
Lý quản gia vái Lục Anh. Lục Anh ánh mắt thâm trầm nhìn Lý quản gia,
"Hiện tại không phải thời điểm
khách khí." nói xong dừng một chút hạ giọng, "Ta tìm Hàn tướng quân,
cũng là muôn hỏi thăm tình huông của Lý huynh."