Lục Văn Hiển cúi đầu tiu ngỉu, “Không phải người Tây Hạ, là bách tính
của thành Hàng Châu, nhân lúc Lý Thành Mậu tới nha môn, vây lấy Lý gia
đến giọt nước không lọt, Lý Thành Mậu giờ là có nhà không thểvề, người
của Lý gia cũng không ra nổi cửa.”
Cổ đại thái thái trợn tròn mắt, “Quan phủ không quản sao?”
“Ai dám quản, nói là gây dân biến đi, bách tính đều hét bảo Lý Thành
Mậu kháng kích người Tây Hạ, hạ nhân Lý gia động thủ làm bị thương
bách tính, các bách tính lại không đánh trả... quan phủ muốn tìm lí do xuất
binh can dự... nhưng đều không thể xuống tay... ta giúp Lý Thành Mậu sắp
xếp mấy tên du côn lẻn vào, muốn làm loạn một chút, còn không biết là kết
quả gì.”
Lục Văn Hiển vừa dứt lời, Quản sự tâm phúc lập tức tới nói: “Nhị lão
gia, mấy tên du côn đó bị chặn lại rồi, căn bản không thi triển được.”
Lục Văn Hiển mặt mày khổ sở, hắn cũng không biết làm sao nữa, “Lý
Thành Mậu không chống đỡ được, Hàn Chương hạ quân lệnh điều Lý
Thành Mậu tới Dương Châu, Lưu Hiển cũng nói... hắn đã đưa bản tấu tới
Kinh Thành, hắn nghi ngờ người Tây Hạ đột ngột tới Giang Chiết là có
người thông địch bán quốc, Lý Thành Mậu chậm trễ không chịu xuất binh e
là có liên quan tới việc này, chỉ dựa vào điểm này, Lý Thành Mậu đã không
dám không tới Dương Châu.”
Ai cũng không gánh vác được tội danh thông địch bán nước.
Cổ đại thái thái thất thần ngồi lên ghế, bà ta khổ tâm sắp xếp lâu như thế,
cuối cùng lại bại trong tay một kẻ không ngờ tới.
Lưu Hiển.
Nếu Lưu Hiển thật sự lợi hại như vậy, kiếp trước hắn đã làm gì rồi?