ĐÀO HIẾU - TRUYỆN NGẮN VÀ THƠ - Trang 14

không còn là cô thi sĩ mười lăm tuổi nữa mà chỉ là một em bé lên năm học
mẫu giáo. Nàng quên ráo mọi chữ nghĩa, quên cả đánh răng mỗi sáng, rất
sợ tắm rửa nên mình mẩy đầy ghét bẩn, đầu tóc thì đầy chí và tệ hại hơn
nữa: nàng quên nàng là vợ tôi. Nàng gọi tôi bằng bố và xưng con một cách
âu yếm. Tôi cũng không còn mặt mũi nào tự nhận là chồng nàng. Từ đó tôi
lâm vào cảnh gà trống nuôi con mặc dù nàng không hề là con tôi.

Sang tháng thứ 32 của cuộc hôn nhân, nàng đòi tôi mua cho nàng một

con ngựa gỗ, một con búp bê và một cái xe đạp ba bánh. Mỗi chiều đến
trường mẫu giáo đón nàng về, tôi đều phải mua cho nàng một bịch xirô đá,
không thì nàng khóc lóc thảm thiết.

Nhưng điều khổ tâm nhất là nàng hay đòi đến Sở Thú để đi máy bay. Tôi

đứng ngoài rào nhìn nàng quay vòng trên cao, nghĩ đến những ngày thơ
mộng của chúng tôi hồi mới lấy nhau mà ứa nước mắt.

Chỉ một tháng sau đó nàng bắt đầu nói ngọng. Tôi bế nàng trên tay, nàng

cứ bi bô chỉ trỏ vào cái chuồng khỉ:

- Kon Kỉ. Kon Kỉ.
- Con khỉ đang làm gì? Tôi hỏi.
- Kon Kỉ kóc.
Tôi thở dài buồn bã và tuyệt vọng.
Ngày kia các cô giữ trẻ báo cho tôi biết rằng nàng bị chứng bại liệt,

không thể đi đứng được nữa và đề nghị tôi đưa nàng đi bệnh viện. Tôi bế
nàng trên tay, vâng vâng dạ dạ cho qua chuyện vì tôi biết rằng đó không
phải là chứng bại liệt mà chẳng qua đã đến giai đoạn nàng biến thành một
đứa hài nhi.

Tôi ủ nàng trong chiếc khăn tắm màu đỏ chói (đó là chiếc khăn mà nàng

đã tặng tôi trong tuần trăng mật) rồi ôm nàng trước ngực lủi thủi đi về nhà.

Tôi quyết định tự mình nuôi nàng trong phòng riêng vì không muốn

người ta khám phá ra bi kịch của mình.

Bây giờ chúng tôi đang ở trong tháng thứ ba mươi sáu kể từ ngày cưới.

Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với chúng tôi trong tháng thứ 37, 38.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.