ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 459

Lúc đó, ông mới biết, công danh lợi lộc chỉ là ảo ảnh, chỉ có tình cảm

chân thành ấm áp mới là thứ đáng trân trọng nhất trên đời mà thôi.

Đáng tiếc, tất cả đều đã quá muộn!

“Gia gia, cha vẫn muốn giao nộp con cho triều đình Nam Nguyệt sao?”

Sắt Sắt đau đớn khẽ hỏi.

Giang Nhạn nghe vậy nhẹ lắc đầu. Vào lúc đó, một bóng trắng vụt qua

nhanh như chớp giật cúi người đã ôm Sắt Sắt từ vòng tay Giang Nhạn lại.

“Định An Hầu, ông có thể về báo cáo được rồi.” Minh Xuân Thủy lạnh

nhạt nói, thanh âm trầm thấp không thể nghe ra biểu hiện tình cảm gì.
Nhưng bỗng nhiên chàng khiến người nghe cảm thấy chàng đang cố kìm
nén sự tức giận trong lòng.

Chàng ôm lấy Sắt Sắt, nhảy về chiếc thuyền trắng như sải bước trong

vườn, rồi khẽ đặt Sắt Sắt lên chiếc giường trong khoang thuyền. Bên ngoài
ánh mặt trời rực rỡ, trong khoang thuyền có tối hơn, nhưng rất mát mẻ.

“Minh Xuân Thủy, huynh làm gì vậy? Ta phải ra ngoài, phải cứu các

huynh đệ của ta!” Sắt Sắt cố nhịn đau, thấp giọng nói.

“Nàng thế này rồi còn cứu họ làm sao?” Minh Xuân Thủy chau mày

nói, thanh âm của hắn trong trẻo êm tai, “Yên tâm, họ không sao đâu. Có
hai vạn binh tướng nữa tới, Minh Xuân Thủy ta cũng chẳng coi ra gì. Nàng
cứ ngoan ngoãn nằm đây nhé.” Nói rồi, chàng giơ ngón tay ra điểm vào các
huyệt xung quanh vết thương của Sắt Sắt.

Lúc này, bên ngoài tiếng tù và đã nổi lên liên hồi, Dạ Vô Trần cuối cùng

cũng đã phát động tiến công, tiếng chém giết liền vang lên không ngớt.

Sắt Sắt chau mày, cố gắng ngồi dậy, liền bị Minh Xuân Thủy đè lại

xuống giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.